0 chữ
Chương 36
Chương 36
Giáo viên mặt mày bí xị: "Em có muốn làm qua loa cho có không, cho thầy chút thể diện?"
Thiếu gia nhỏ cũng không làm khó người khác, im lặng chủ động ra cửa đứng phạt.
Sau này đến cấp ba thành tích tốt lên, cậu càng kiên định với giới hạn của mình, trở thành một dòng nước trong veo giữa đám đông chen chúc xin đáp án trước giờ tự học sáng.
Quan Chu mặt mày lạnh lùng mở cái phần mềm vừa tải xong, ném bức ảnh của Vương Khiêm Hổ lên đó.
Màn hình nhảy ra dòng "Đang tải...", vòng tròn tạo bởi những đường kẻ từ đậm đến nhạt quay vài vòng, rồi bật ra giao diện error (lỗi).
Quan Chu liếc nhìn một cái, chịu hết nổi, không nói hai lời lôi Vương Khiêm Hổ từ danh sách chặn ra gọi điện.
"Bạn Quan, chào buổi tối, tớ đang định tìm cậu đây. Sao cậu lại không cẩn thận cho tớ vào danh sách chặn thế? Có phải cậu muốn ghim tớ lên trên mà bấm nhầm không? ——Tớ biết ngay mà, những người một lòng hướng về việc học như chúng ta nhất định phải trân trọng lẫn nhau! Xin hỏi cậu làm được bài đó chưa, tớ đã ba ngày chưa ăn cơm rồi, nếu không có đáp án tớ thật sự sắp chịu không nổi nữa rồi."
Vương Khiêm Hổ có lẽ không biết cái gì gọi là "ý tứ", mặc dù cậu ấy cũng không nhìn thấy mặt Quan Chu, nhưng một người như Chu ca của cậu ấy thì bao giờ chủ động gọi điện thoại cho người khác.
Từ đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh.
"Tớ thấy cậu không những ba ngày chưa ăn cơm, mà còn ba ngày chưa bị đánh."
"?"
"Nào, cậu nói cho tớ biết, cậu nhìn thấy cái đề quái quỷ này ở đâu vậy."
"Đề thi trại huấn luyện Đại học Bắc Kinh."
"..."
Quan Chu không nhịn được: "Tớ đắc tội với cậu à?"
Vương Khiêm Hổ ngơ ra: "Ý gì thế? Bạn Quan, tớ vẫn luôn rất tôn trọng cậu mà!"
"Cậu moi đâu ra cái đề văn dị hợm của Đại học Bắc Kinh thế, rồi đưa cho học sinh chuyên Tự nhiên lớp Mười Một chưa đâu vào đâu làm à?"
"À! Chẳng phải là "văn lý bất phân gia" (tự nhiên và xã hội không tách rời) sao! Chúng ta nên tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, dùng hành động của bản thân để theo bước chân của Đảng chứ!"
"..."
Quan Chu muốn đánh người.
Cậu cảm thấy nói chuyện tiếp với thằng thần kinh này, cậu có thể tức chết mà giảm thọ một nửa, biết đâu còn đi trước cả Tạ Dĩ, để Tạ Dĩ đến nâng linh cữu cho cậu.
Cậu dứt khoát cúp điện thoại, tiếp tục cho Vương Khiêm Hổ vào danh sách chặn, đứng dậy lấy một bộ quần áo đi vào phòng tắm để tắm, xả trôi sự bực bội khắp người.
Khi dòng nước ấm chảy từ đỉnh đầu xuống, sự bồn chồn, bực bội này cuối cùng cũng dịu đi đáng kể, hơi nóng bao trùm không gian chật hẹp, đọng trên hàng mi của thiếu niên, làm tan lớp băng lạnh trên mày mắt, tạo thành một màn sương mỏng.
Quan Chu thay quần áo mới phát hiện, bộ quần áo cậu tiện tay lấy là bộ đồ ngủ mới Tạ Dĩ vừa đưa đến hôm nay, vừa được đưa đến đã mặc ngay, trông cứ như thể hiện ra cảm giác nóng vội, sẽ rất mất mặt.
Cậu nghĩ một lát, đang cân nhắc xem có nên ra ngoài thay bộ khác không thì giọng nói lười biếng của Tạ Dĩ lại vang lên ngoài cửa: "Nhóc con, hôm nay tôi có thể vào không?"
"..."
Quan Chu bực bội nói: "Không."
Người ngoài cửa không buông tha, cứ như thể vốn dĩ anh ta không hề mong mọi chuyện suôn sẻ, chậm rãi nói: "Vậy khi nào thì được?"
Quan Chu: "Không bao giờ."
Giọng Tạ Dĩ lại truyền vào từ ngoài cửa.
Thiếu gia nhỏ cũng không làm khó người khác, im lặng chủ động ra cửa đứng phạt.
Sau này đến cấp ba thành tích tốt lên, cậu càng kiên định với giới hạn của mình, trở thành một dòng nước trong veo giữa đám đông chen chúc xin đáp án trước giờ tự học sáng.
Quan Chu mặt mày lạnh lùng mở cái phần mềm vừa tải xong, ném bức ảnh của Vương Khiêm Hổ lên đó.
Màn hình nhảy ra dòng "Đang tải...", vòng tròn tạo bởi những đường kẻ từ đậm đến nhạt quay vài vòng, rồi bật ra giao diện error (lỗi).
Quan Chu liếc nhìn một cái, chịu hết nổi, không nói hai lời lôi Vương Khiêm Hổ từ danh sách chặn ra gọi điện.
"Bạn Quan, chào buổi tối, tớ đang định tìm cậu đây. Sao cậu lại không cẩn thận cho tớ vào danh sách chặn thế? Có phải cậu muốn ghim tớ lên trên mà bấm nhầm không? ——Tớ biết ngay mà, những người một lòng hướng về việc học như chúng ta nhất định phải trân trọng lẫn nhau! Xin hỏi cậu làm được bài đó chưa, tớ đã ba ngày chưa ăn cơm rồi, nếu không có đáp án tớ thật sự sắp chịu không nổi nữa rồi."
Từ đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh.
"Tớ thấy cậu không những ba ngày chưa ăn cơm, mà còn ba ngày chưa bị đánh."
"?"
"Nào, cậu nói cho tớ biết, cậu nhìn thấy cái đề quái quỷ này ở đâu vậy."
"Đề thi trại huấn luyện Đại học Bắc Kinh."
"..."
Quan Chu không nhịn được: "Tớ đắc tội với cậu à?"
Vương Khiêm Hổ ngơ ra: "Ý gì thế? Bạn Quan, tớ vẫn luôn rất tôn trọng cậu mà!"
"Cậu moi đâu ra cái đề văn dị hợm của Đại học Bắc Kinh thế, rồi đưa cho học sinh chuyên Tự nhiên lớp Mười Một chưa đâu vào đâu làm à?"
"À! Chẳng phải là "văn lý bất phân gia" (tự nhiên và xã hội không tách rời) sao! Chúng ta nên tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, dùng hành động của bản thân để theo bước chân của Đảng chứ!"
Quan Chu muốn đánh người.
Cậu cảm thấy nói chuyện tiếp với thằng thần kinh này, cậu có thể tức chết mà giảm thọ một nửa, biết đâu còn đi trước cả Tạ Dĩ, để Tạ Dĩ đến nâng linh cữu cho cậu.
Cậu dứt khoát cúp điện thoại, tiếp tục cho Vương Khiêm Hổ vào danh sách chặn, đứng dậy lấy một bộ quần áo đi vào phòng tắm để tắm, xả trôi sự bực bội khắp người.
Khi dòng nước ấm chảy từ đỉnh đầu xuống, sự bồn chồn, bực bội này cuối cùng cũng dịu đi đáng kể, hơi nóng bao trùm không gian chật hẹp, đọng trên hàng mi của thiếu niên, làm tan lớp băng lạnh trên mày mắt, tạo thành một màn sương mỏng.
Quan Chu thay quần áo mới phát hiện, bộ quần áo cậu tiện tay lấy là bộ đồ ngủ mới Tạ Dĩ vừa đưa đến hôm nay, vừa được đưa đến đã mặc ngay, trông cứ như thể hiện ra cảm giác nóng vội, sẽ rất mất mặt.
"..."
Quan Chu bực bội nói: "Không."
Người ngoài cửa không buông tha, cứ như thể vốn dĩ anh ta không hề mong mọi chuyện suôn sẻ, chậm rãi nói: "Vậy khi nào thì được?"
Quan Chu: "Không bao giờ."
Giọng Tạ Dĩ lại truyền vào từ ngoài cửa.
2
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
