0 chữ
Chương 32
Chương 32
Tạ Dĩ nhìn cậu, giọng trêu chọc: "Xem nào, đứa trẻ nào không chịu ăn cơm đàng hoàng, ăn có hai miếng đã cầm điện thoại rồi, thế này có hại cho sức khỏe không nhỉ?"
Quan Chu thầm nghĩ, thân thể của anh như vậy còn nói chuyện sức khỏe người khác được à?
"Anh biết cái cóc khô gì." Cậu gắt gỏng đáp lại một câu, cũng chẳng thèm để lời Tạ Dĩ vào tai.
Trong bát không còn mấy miếng cơm, cậu nhanh chóng ăn hết, đặt đũa xuống rồi về phòng.
Ba túi nhựa khổng lồ chắn ngay trước cửa, giống như ba ngọn núi vậy, tạo cảm giác nếu cậu không mang vào thì chúng sẽ cứ thế lì lợm nằm mãi ở cửa.
Quan Chu liếc nhìn hai túi còn lại mà người lái xe đã mang vào, bên trong toàn là đủ loại đồ ăn vặt.
Với số lượng này, Quan Chu nghi ngờ Tạ Dĩ không biết những đứa trẻ tuổi này thích ăn gì, nên cứ lấy đại mỗi loại một cái trên kệ hàng.
Cậu không có hứng thú phải "vượt núi băng rừng" để về phòng, với cả cậu cũng chẳng thích ăn vặt mấy, cậu dùng chân đẩy mấy cái túi, chặn hai ngọn núi đồ ăn vặt này ngay trước cửa phòng trà của Tạ Dĩ, chỉ đá cái túi đựng đồ dùng sinh hoạt vào trong phòng.
Bởi vì người chọn những thứ này đã rất dụng tâm, kiểu dáng và mẫu mã bên trong quả thực là phong cách cậu thích, có vài món nếu tự nhìn thấy cậu cũng sẽ mua ngay.
Quan Chu rút một tờ giấy trắng ra, chép lại mấy số liệu quan trọng của bài tập đó một lượt, rồi bắt đầu tính toán.
Theo lý mà nói, đề Toán của khối Văn khoa sẽ không ra quá lắt léo, huống hồ đây còn là môn Chính trị, thường chỉ cần thay mấy công thức vào là xong, thế nhưng bài này lại có vài khúc ngoặt, khiến người ta viết được một nửa lại đột nhiên nhận ra có chỗ sai.
Quan Chu làm đi làm lại vài lần, dùng mấy cách suy luận khác nhau, mỗi lần đều viết một hàng dài các phép tính trên giấy trắng, cuối cùng lại dùng một đường thẳng dứt khoát gạch ngang lên trên dòng chữ, giống như một nhát kiếm xuyên qua ngực, phủ định một hướng suy nghĩ.
Quá trình này cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi một mặt giấy của cậu chi chít những con số, tất cả đều không ngoại lệ "chết" dưới một đường thẳng.
Đường kẻ đó lúc đầu còn vẽ thẳng tắp, đầu đuôi nét đậm như nhau, nhưng khi đến phần góc dưới bên phải tờ giấy thì bắt đầu thay đổi, nét đầu nặng nét cuối nhẹ, đuôi bút kéo dài thành một đường bút sắc nhọn, như muốn cứa rách giấy.
Quan Chu cau mày lật tờ giấy lại, định dựa vào mặt sau viết tiếp, kết quả phát hiện mặt sau bị mực thấm loang lổ từng chút một, thậm chí còn đáng thương bị chọc ra không ít vết thủng.
Tờ giấy này xem như đã "vinh quang nghỉ hưu".
Cậu lại lấy một tờ giấy khác, nhấc bút lên viết, viết ra một đường đứt quãng, mực đen lẫn với nước và dầu.
...Thiếu gia nhà ta bắt đầu mất kiên nhẫn.
Khớp ngón trỏ móc vào đầu bút, đuôi bút đè lên móng tay cái, cậu bực bội búng ngón cái một cái, cây bút liền bị búng bay khỏi tay, không biết đập vào đâu phát ra tiếng "bốp".
Quan Chu cầm lấy điện thoại, mở khung chat của Vương Khiêm Hổ, nhấn vào ba chấm ở góc trên bên phải, tay trượt một cái.
Màn hình bật lên một dòng nhắc nhở:
Thêm vào danh sách chặn, bạn sẽ không còn nhận được tin nhắn từ người này nữa, và cả hai bạn sẽ không thể xem cập nhật trạng thái của nhau.
Quan Chu không chút lưu tình nào nhấn xác nhận, rồi mở trò chơi lên.
Quan Chu thầm nghĩ, thân thể của anh như vậy còn nói chuyện sức khỏe người khác được à?
"Anh biết cái cóc khô gì." Cậu gắt gỏng đáp lại một câu, cũng chẳng thèm để lời Tạ Dĩ vào tai.
Trong bát không còn mấy miếng cơm, cậu nhanh chóng ăn hết, đặt đũa xuống rồi về phòng.
Ba túi nhựa khổng lồ chắn ngay trước cửa, giống như ba ngọn núi vậy, tạo cảm giác nếu cậu không mang vào thì chúng sẽ cứ thế lì lợm nằm mãi ở cửa.
Quan Chu liếc nhìn hai túi còn lại mà người lái xe đã mang vào, bên trong toàn là đủ loại đồ ăn vặt.
Với số lượng này, Quan Chu nghi ngờ Tạ Dĩ không biết những đứa trẻ tuổi này thích ăn gì, nên cứ lấy đại mỗi loại một cái trên kệ hàng.
Bởi vì người chọn những thứ này đã rất dụng tâm, kiểu dáng và mẫu mã bên trong quả thực là phong cách cậu thích, có vài món nếu tự nhìn thấy cậu cũng sẽ mua ngay.
Quan Chu rút một tờ giấy trắng ra, chép lại mấy số liệu quan trọng của bài tập đó một lượt, rồi bắt đầu tính toán.
Theo lý mà nói, đề Toán của khối Văn khoa sẽ không ra quá lắt léo, huống hồ đây còn là môn Chính trị, thường chỉ cần thay mấy công thức vào là xong, thế nhưng bài này lại có vài khúc ngoặt, khiến người ta viết được một nửa lại đột nhiên nhận ra có chỗ sai.
Quá trình này cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi một mặt giấy của cậu chi chít những con số, tất cả đều không ngoại lệ "chết" dưới một đường thẳng.
Đường kẻ đó lúc đầu còn vẽ thẳng tắp, đầu đuôi nét đậm như nhau, nhưng khi đến phần góc dưới bên phải tờ giấy thì bắt đầu thay đổi, nét đầu nặng nét cuối nhẹ, đuôi bút kéo dài thành một đường bút sắc nhọn, như muốn cứa rách giấy.
Quan Chu cau mày lật tờ giấy lại, định dựa vào mặt sau viết tiếp, kết quả phát hiện mặt sau bị mực thấm loang lổ từng chút một, thậm chí còn đáng thương bị chọc ra không ít vết thủng.
Cậu lại lấy một tờ giấy khác, nhấc bút lên viết, viết ra một đường đứt quãng, mực đen lẫn với nước và dầu.
...Thiếu gia nhà ta bắt đầu mất kiên nhẫn.
Khớp ngón trỏ móc vào đầu bút, đuôi bút đè lên móng tay cái, cậu bực bội búng ngón cái một cái, cây bút liền bị búng bay khỏi tay, không biết đập vào đâu phát ra tiếng "bốp".
Quan Chu cầm lấy điện thoại, mở khung chat của Vương Khiêm Hổ, nhấn vào ba chấm ở góc trên bên phải, tay trượt một cái.
Màn hình bật lên một dòng nhắc nhở:
Thêm vào danh sách chặn, bạn sẽ không còn nhận được tin nhắn từ người này nữa, và cả hai bạn sẽ không thể xem cập nhật trạng thái của nhau.
Quan Chu không chút lưu tình nào nhấn xác nhận, rồi mở trò chơi lên.
3
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
