0 chữ
Chương 16
Chương 16
Cậu lấy một cây bút, kéo ghế ngồi xuống, tiện tay lôi mấy quyển sách ra lật lật xem qua, lướt vài cái.
Cây bút xoay một vòng điệu nghệ quanh khớp ngón trỏ, đầu bút cuối cùng rơi gọn vào lòng bàn tay.
Hèn gì Châu Vũ Hàng tìm trên mạng không ra đề, chỉ riêng mấy quyển sách này đã có không ít đề mới, ngoài đề mới ra thì toàn là những bài thi đấu xếp ngay ngắn.
Quan Chu nhớ lại trước khi nghỉ hè Lão Lưu đứng trên bục giảng, nở nụ cười vừa tự tin vừa quỷ dị, nói một cách rất thân thiện: "Các em cứ yên tâm, thầy đảm bảo kỳ nghỉ hè này các em sẽ trọn vẹn.
Nói gì thì nói, một tấc thời gian một tấc vàng, một tấc vàng khó mua một tấc thời gian, đừng nói một tấc thời gian, dù chỉ là một sợi thời gian thầy cũng không để các em lãng phí."
Quả thật rất trọn vẹn, trọn vẹn đến mức học sinh bình thường một bài thôi mà phải gãi tai gãi tai nghĩ cả tiếng đồng hồ, cuối cùng có khi chỉ viết được mỗi chữ "Giải", rồi lại ngồi trước bài tiếp theo gãi tai gãi tai thêm tiếng nữa.
Quan Chu thì không quá vất vả, trung bình mười phút một bài, suy nghĩ trong đầu khoảng hai ba phút là có thể bắt đầu viết rồi.
Cậu dù nổi tiếng khắp nơi vì đánh nhau gây chuyện, bị người ta nói là "đại ca" Trường Nhất, nhưng thành tích học tập vẫn khá, luôn ổn định trong top năm mươi toàn khối.
Top ba toàn khối của Trường Nhất cơ bản là ứng viên dự bị cho Thanh Hoa - Bắc Đại, top hai mươi là chắc chắn vào các trường 985, top sáu mươi thì 211 không phải lo, vậy nên Quan Hành mới nói ông ta không lo lắng chuyện học hành của con trai.
Nhưng đây cũng là lý do vì sao tháng nào Quan Hành cũng phải lên phòng công tác học sinh, nếu là học sinh học hành bết bát lại còn quậy phá, thầy cô ngược lại sẽ chẳng thèm quản.
Chính vì cậu học tốt, lại ổn định, nên thầy cô ở phòng công tác học sinh cứ canh cánh trong lòng, muốn "cứu vớt" cậu về con đường chính đạo.
Quan Chu làm vèo vài trang giấy, chữ trên giấy nháp cạnh đống bài tập còn nhiều hơn cả trong sách.
Trời dần tối, mặt trời khuất sau dãy núi xa xa, màu rừng thông trầm hơn mấy phần, ánh sáng chiều cuối ngày hắt vào từ cửa kính, căn phòng trở nên tối tăm.
Quan Chu đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, đứng dậy ấn công tắc đèn.
Ánh sáng vàng nhạt dịu dàng tỏa xuống từ đèn trần.
Cậu theo thói quen mở cửa định xuống tầng dưới đi dạo một vòng.
Nhà cậu ở tầng một rộng rãi, cửa sổ kính sát đất phòng khách có thể nhìn thấy cảnh đêm quảng trường nhỏ xa xa rực rỡ ánh đèn.
Nhưng đi đến cầu thang rồi, cậu mới chợt nhận ra, đây không phải nơi quen thuộc của mình.
Vốn là làm bài tập lâu quá nên ra ngoài đi dạo, nhưng ở cái nơi xa lạ này thì có gì mà đi dạo chứ.
Cậu bỗng thấy hơi bực bội, nhấc gót chân khỏi sàn, định quay về phòng, ánh mắt lại vừa vặn lướt qua lan can kính, nhìn thấy người đang bước vào từ ngoài cửa.
Tạ Dĩ tay cầm tay cầm của chiếc ấm sành, hơi khói lượn lờ bốc lên từ khe hở trên nắp, bao phủ trước mặt anh, khiến mày mắt anh trông càng thêm giãn ra và ôn hòa.
Tạ Dĩ bưng bát thuốc vừa nấu xong đi về phía phòng khách, lại đột nhiên nghe thấy từ trên đầu có người gọi một tiếng nghe không mặn không nhạt.
"Xác ve."
Tạ Dĩ sững người một lúc, hiển nhiên là chưa kịp phản ứng lại tiếng gọi kia là gọi ai, nhưng trong căn nhà này ngoài anh và cậu thiếu gia khó chiều nào đó ra, cũng không còn ai khác.
Cây bút xoay một vòng điệu nghệ quanh khớp ngón trỏ, đầu bút cuối cùng rơi gọn vào lòng bàn tay.
Hèn gì Châu Vũ Hàng tìm trên mạng không ra đề, chỉ riêng mấy quyển sách này đã có không ít đề mới, ngoài đề mới ra thì toàn là những bài thi đấu xếp ngay ngắn.
Quan Chu nhớ lại trước khi nghỉ hè Lão Lưu đứng trên bục giảng, nở nụ cười vừa tự tin vừa quỷ dị, nói một cách rất thân thiện: "Các em cứ yên tâm, thầy đảm bảo kỳ nghỉ hè này các em sẽ trọn vẹn.
Nói gì thì nói, một tấc thời gian một tấc vàng, một tấc vàng khó mua một tấc thời gian, đừng nói một tấc thời gian, dù chỉ là một sợi thời gian thầy cũng không để các em lãng phí."
Quả thật rất trọn vẹn, trọn vẹn đến mức học sinh bình thường một bài thôi mà phải gãi tai gãi tai nghĩ cả tiếng đồng hồ, cuối cùng có khi chỉ viết được mỗi chữ "Giải", rồi lại ngồi trước bài tiếp theo gãi tai gãi tai thêm tiếng nữa.
Cậu dù nổi tiếng khắp nơi vì đánh nhau gây chuyện, bị người ta nói là "đại ca" Trường Nhất, nhưng thành tích học tập vẫn khá, luôn ổn định trong top năm mươi toàn khối.
Top ba toàn khối của Trường Nhất cơ bản là ứng viên dự bị cho Thanh Hoa - Bắc Đại, top hai mươi là chắc chắn vào các trường 985, top sáu mươi thì 211 không phải lo, vậy nên Quan Hành mới nói ông ta không lo lắng chuyện học hành của con trai.
Nhưng đây cũng là lý do vì sao tháng nào Quan Hành cũng phải lên phòng công tác học sinh, nếu là học sinh học hành bết bát lại còn quậy phá, thầy cô ngược lại sẽ chẳng thèm quản.
Chính vì cậu học tốt, lại ổn định, nên thầy cô ở phòng công tác học sinh cứ canh cánh trong lòng, muốn "cứu vớt" cậu về con đường chính đạo.
Trời dần tối, mặt trời khuất sau dãy núi xa xa, màu rừng thông trầm hơn mấy phần, ánh sáng chiều cuối ngày hắt vào từ cửa kính, căn phòng trở nên tối tăm.
Quan Chu đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, đứng dậy ấn công tắc đèn.
Ánh sáng vàng nhạt dịu dàng tỏa xuống từ đèn trần.
Cậu theo thói quen mở cửa định xuống tầng dưới đi dạo một vòng.
Nhà cậu ở tầng một rộng rãi, cửa sổ kính sát đất phòng khách có thể nhìn thấy cảnh đêm quảng trường nhỏ xa xa rực rỡ ánh đèn.
Nhưng đi đến cầu thang rồi, cậu mới chợt nhận ra, đây không phải nơi quen thuộc của mình.
Vốn là làm bài tập lâu quá nên ra ngoài đi dạo, nhưng ở cái nơi xa lạ này thì có gì mà đi dạo chứ.
Cậu bỗng thấy hơi bực bội, nhấc gót chân khỏi sàn, định quay về phòng, ánh mắt lại vừa vặn lướt qua lan can kính, nhìn thấy người đang bước vào từ ngoài cửa.
Tạ Dĩ bưng bát thuốc vừa nấu xong đi về phía phòng khách, lại đột nhiên nghe thấy từ trên đầu có người gọi một tiếng nghe không mặn không nhạt.
"Xác ve."
Tạ Dĩ sững người một lúc, hiển nhiên là chưa kịp phản ứng lại tiếng gọi kia là gọi ai, nhưng trong căn nhà này ngoài anh và cậu thiếu gia khó chiều nào đó ra, cũng không còn ai khác.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
