0 chữ
Chương 21
Chap 21: Quyền lực bắt đầu siết chặt
Sân khấu Minh Kỳ sau khi An Tư Ngọc phát biểu.
Câu nói sắc bén của cô vang vọng khắp hội trường, tựa như đòn phản công đâm thẳng vào âm mưu mờ ám của Chu Thanh Nghiên.
Trong khoảnh khắc ấy, hội trường chìm vào mấy giây im lặng ngột ngạt — rồi tiếng vỗ tay vang lên từ khu VIP.
⸻
Là Lưu Phong.
Hắn chậm rãi vỗ tay, ánh mắt khóa chặt vào bóng lưng bình tĩnh của An Tư Ngọc trên sân khấu, đáy mắt dần tối lại.
“Rất đẹp.”
“Dám phản công ngay trước mặt toàn bộ giới tài phiệt, mà không cần dựa vào bất cứ ai.”
“Càng như vậy… càng kí©h thí©ɧ khao khát muốn kiểm soát.”
⸻
Ngay sau đó, đám đông cũng vỗ tay theo, không khí nhanh chóng đảo chiều.
Những tiếng xì xào bắt đầu chuyển hướng:
• “Khí chất ghê thật…”
• “Cô ấy đúng là bản lĩnh hơn Chu Thanh Nghiên rất nhiều.”
• “Lần này thì Chu Thanh Nghiên hơi tự làm khó mình rồi…”
⸻
Ở dưới khán đài, sắc mặt Chu Thanh Nghiên hoàn toàn cứng đờ.
Cô cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng móng tay đã bấm chặt vào lòng bàn tay tới trắng bệch.
“An Tư Ngọc… cô đúng là đáng sợ hơn mình tưởng.”
⸻
Sau phần lễ chính, bữa tiệc nhẹ bắt đầu.
Các vị phụ huynh tài phiệt tụm lại trò chuyện, còn đám học sinh Minh Kỳ cũng tụ thành những nhóm nhỏ giao lưu.
Không ngoài dự đoán, trung tâm mọi cuộc bàn tán vẫn là An Tư Ngọc.
⸻
Lúc này, Lưu Phong chậm rãi bước qua đám đông, dừng lại trước mặt cô.
— Tiểu thư An, phản ứng trên sân khấu vừa rồi… rất đẹp.
An Tư Ngọc bình thản đáp:
— Tôi chỉ đơn giản bảo vệ thanh danh của bản thân.
Lưu Phong nhếch môi:
— Thế nên tôi càng hứng thú với cô. Không dựa vào tôi, nhưng vẫn đứng vững. Đó mới là người xứng đáng để… đầu tư lâu dài.
⸻
Ngay lúc đó, ánh mắt Đặng Quân ở phía xa lặng lẽ dừng lại trên hai người.
“Lưu Phong lại chủ động tiếp cận cô ấy…”
“Cô ấy chẳng hề từ chối, nhưng cũng không rơi vào thế bị động.”
“Càng nhìn, càng thấy mình dần mất vị trí bên cạnh cô ấy.”
⸻
Sau vài câu xã giao với khách mời khác, Đặng Quân tiến thẳng tới chỗ An Tư Ngọc, cắt ngang cuộc hội thoại với Lưu Phong.
— Tư Ngọc, có thể nói chuyện riêng chứ?
⸻
Không khí thoáng chùng xuống trong nửa giây ngắn ngủi.
Ánh mắt Lưu Phong liếc qua Đặng Quân, khoé môi cong nhẹ:
— Bạn cũ lâu ngày gặp nhau, tôi không làm phiền nữa. Nhưng đừng giữ cô ấy quá lâu. Bên hội đồng tài chính còn đang đợi tiểu thư An đấy.
⸻
Lời nói bình thản nhưng mang áp lực quyền lực ngầm rất rõ.
“Tôi cho cậu mượn cô ấy vài phút, nhưng đừng quên… ai là người đang nắm vận mệnh kinh tế của cô ấy trong tay.”
⸻
Khi chỉ còn lại hai người, Đặng Quân hơi nhíu mày, giọng nói thấp hơn:
— Cậu thật sự không thấy nguy hiểm sao? Tiếp xúc quá sâu với Lưu Phong… sẽ không dễ thoát đâu.
An Tư Ngọc bình thản nhìn thẳng anh:
— Tôi tự biết mình đang làm gì.
— Đặng Quân, tôi khác với Tư Ngọc trong quá khứ mà cậu từng biết.
⸻
Đặng Quân siết chặt bàn tay, cổ họng nghẹn lại:
“Đúng vậy… hoàn toàn không còn là cô gái đơn thuần ngày trước nữa.”
“Càng mạnh mẽ, càng khiến mình không thể buông bỏ.”
⸻
Từ xa, Chu Thanh Nghiên nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng, l*иg ngực như bị đè nén.
“Ngay cả Đặng Quân cũng bắt đầu bất lực trước cô ta.”
“Nếu còn chậm hơn nữa… vị trí nữ chính thực sự sẽ bị An Tư Ngọc cướp sạch!”
⸻
Khi đêm tiệc gần kết thúc, Lưu Phong chặn An Tư Ngọc lại ngay lối ra.
Hắn hơi cúi người, giọng khàn như rượu đỏ:
— Cô nghĩ tối nay ai là kẻ chiến thắng?
An Tư Ngọc không tránh né, ánh mắt lạnh tĩnh:
— Tôi không tham gia ván cờ chiến thắng thua bại như các anh.
Lưu Phong bật cười, ngón tay khẽ chạm vào cằm cô một thoáng:
— Cô đã vào bàn cờ rồi, An Tư Ngọc. Đừng tự lừa mình.
“Và tôi… chính là người cầm xúc xắc.”
Câu nói sắc bén của cô vang vọng khắp hội trường, tựa như đòn phản công đâm thẳng vào âm mưu mờ ám của Chu Thanh Nghiên.
Trong khoảnh khắc ấy, hội trường chìm vào mấy giây im lặng ngột ngạt — rồi tiếng vỗ tay vang lên từ khu VIP.
⸻
Là Lưu Phong.
Hắn chậm rãi vỗ tay, ánh mắt khóa chặt vào bóng lưng bình tĩnh của An Tư Ngọc trên sân khấu, đáy mắt dần tối lại.
“Rất đẹp.”
“Dám phản công ngay trước mặt toàn bộ giới tài phiệt, mà không cần dựa vào bất cứ ai.”
“Càng như vậy… càng kí©h thí©ɧ khao khát muốn kiểm soát.”
⸻
Ngay sau đó, đám đông cũng vỗ tay theo, không khí nhanh chóng đảo chiều.
Những tiếng xì xào bắt đầu chuyển hướng:
• “Khí chất ghê thật…”
• “Cô ấy đúng là bản lĩnh hơn Chu Thanh Nghiên rất nhiều.”
⸻
Ở dưới khán đài, sắc mặt Chu Thanh Nghiên hoàn toàn cứng đờ.
Cô cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng móng tay đã bấm chặt vào lòng bàn tay tới trắng bệch.
“An Tư Ngọc… cô đúng là đáng sợ hơn mình tưởng.”
⸻
Sau phần lễ chính, bữa tiệc nhẹ bắt đầu.
Các vị phụ huynh tài phiệt tụm lại trò chuyện, còn đám học sinh Minh Kỳ cũng tụ thành những nhóm nhỏ giao lưu.
Không ngoài dự đoán, trung tâm mọi cuộc bàn tán vẫn là An Tư Ngọc.
⸻
Lúc này, Lưu Phong chậm rãi bước qua đám đông, dừng lại trước mặt cô.
— Tiểu thư An, phản ứng trên sân khấu vừa rồi… rất đẹp.
An Tư Ngọc bình thản đáp:
— Tôi chỉ đơn giản bảo vệ thanh danh của bản thân.
Lưu Phong nhếch môi:
— Thế nên tôi càng hứng thú với cô. Không dựa vào tôi, nhưng vẫn đứng vững. Đó mới là người xứng đáng để… đầu tư lâu dài.
Ngay lúc đó, ánh mắt Đặng Quân ở phía xa lặng lẽ dừng lại trên hai người.
“Lưu Phong lại chủ động tiếp cận cô ấy…”
“Cô ấy chẳng hề từ chối, nhưng cũng không rơi vào thế bị động.”
“Càng nhìn, càng thấy mình dần mất vị trí bên cạnh cô ấy.”
⸻
Sau vài câu xã giao với khách mời khác, Đặng Quân tiến thẳng tới chỗ An Tư Ngọc, cắt ngang cuộc hội thoại với Lưu Phong.
— Tư Ngọc, có thể nói chuyện riêng chứ?
⸻
Không khí thoáng chùng xuống trong nửa giây ngắn ngủi.
Ánh mắt Lưu Phong liếc qua Đặng Quân, khoé môi cong nhẹ:
— Bạn cũ lâu ngày gặp nhau, tôi không làm phiền nữa. Nhưng đừng giữ cô ấy quá lâu. Bên hội đồng tài chính còn đang đợi tiểu thư An đấy.
⸻
Lời nói bình thản nhưng mang áp lực quyền lực ngầm rất rõ.
“Tôi cho cậu mượn cô ấy vài phút, nhưng đừng quên… ai là người đang nắm vận mệnh kinh tế của cô ấy trong tay.”
Khi chỉ còn lại hai người, Đặng Quân hơi nhíu mày, giọng nói thấp hơn:
— Cậu thật sự không thấy nguy hiểm sao? Tiếp xúc quá sâu với Lưu Phong… sẽ không dễ thoát đâu.
An Tư Ngọc bình thản nhìn thẳng anh:
— Tôi tự biết mình đang làm gì.
— Đặng Quân, tôi khác với Tư Ngọc trong quá khứ mà cậu từng biết.
⸻
Đặng Quân siết chặt bàn tay, cổ họng nghẹn lại:
“Đúng vậy… hoàn toàn không còn là cô gái đơn thuần ngày trước nữa.”
“Càng mạnh mẽ, càng khiến mình không thể buông bỏ.”
⸻
Từ xa, Chu Thanh Nghiên nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng, l*иg ngực như bị đè nén.
“Ngay cả Đặng Quân cũng bắt đầu bất lực trước cô ta.”
“Nếu còn chậm hơn nữa… vị trí nữ chính thực sự sẽ bị An Tư Ngọc cướp sạch!”
⸻
Khi đêm tiệc gần kết thúc, Lưu Phong chặn An Tư Ngọc lại ngay lối ra.
Hắn hơi cúi người, giọng khàn như rượu đỏ:
— Cô nghĩ tối nay ai là kẻ chiến thắng?
An Tư Ngọc không tránh né, ánh mắt lạnh tĩnh:
— Tôi không tham gia ván cờ chiến thắng thua bại như các anh.
Lưu Phong bật cười, ngón tay khẽ chạm vào cằm cô một thoáng:
— Cô đã vào bàn cờ rồi, An Tư Ngọc. Đừng tự lừa mình.
“Và tôi… chính là người cầm xúc xắc.”
5
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
