TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chap 15: Va chạm đầu tiên

Tại hội trường chính khu phức hợp đầu tư Lưu thị.

Buổi hội thảo tài chính quy mô quốc tế đang diễn ra. Các gia tộc tài phiệt lớn đều cử đại diện đến tham gia, An gia cũng không ngoại lệ.

An Tư Ngọc theo mẹ tham dự, lần đầu chính thức xuất hiện tại một sự kiện tài chính cấp cao độc lập, không còn dưới danh nghĩa “con gái An gia”, mà đại diện cho thế hệ kế thừa sau này.



Khi bước vào hội trường, cô lập tức bắt gặp ánh mắt từ tầng trên dõi xuống: Lưu Phong.

Hắn đứng dựa vào lan can VIP, ly rượu vang sóng sánh trong tay, ánh mắt lạnh lùng pha chút thích thú.

“Cô ta đến rồi.”



Sau phần hội nghị, tiệc rượu bên lề bắt đầu.

Đang trò chuyện cùng một nhóm các nhà đầu tư quốc tế, An Tư Ngọc đột nhiên cảm nhận được một luồng khí áp tới gần.

Quay lại, Lưu Phong đã đứng ngay phía sau, ánh mắt sâu thẳm như dồn ép người khác vào thế bị động.

— Tiểu thư An, vinh hạnh lại được gặp. — Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút khàn nhẹ đầy nguy hiểm.

An Tư Ngọc hơi ngẩng cằm, ánh mắt bình tĩnh đối diện:

— Lưu tiên sinh, thật khéo.



Nhưng lần này, khác với những lần trước.

Lưu Phong không giữ khoảng cách xã giao thông thường.

Hắn bước sát hơn nửa bước, hơi cúi người ghé vào tai cô, giọng nói trầm thấp gần như mơn trớn:

— Gần đây cô luôn ở trong tầm quan sát của tôi. Càng nhìn… càng thấy khó dứt mắt.

Hơi thở nóng hổi phả sát vành tai khiến cơ thể An Tư Ngọc cứng lại trong tích tắc.



“Chủ động khıêυ khí©h.”

“Lưu Phong bắt đầu chơi bài kiểm soát quyền lực.”



Nhưng An Tư Ngọc nhanh chóng ổn định lại.

Cô lùi về nửa bước, giọng điệu vẫn lễ phép nhưng mang theo cảnh cáo rất rõ:

— Có lẽ Lưu tiên sinh nên giữ khoảng cách lịch sự cần thiết.

Lưu Phong cười khẽ, ánh mắt tối hơn vài phần:

— Đáng tiếc, tôi vốn không phải người thích giữ lễ phép khi gặp thứ mình muốn nghiên cứu sâu hơn.

“Cô càng chống cự, càng khiến tôi có hứng thú.”



Bên kia hội trường, Chu Thanh Nghiên đứng từ xa, bàn tay siết chặt ly rượu, móng tay bấm vào da đến trắng bệch.

“An Tư Ngọc… cô đang làm cái gì?”

“Ngay cả Lưu Phong cũng bắt đầu bị cô kéo vào?”

“Không được. Nếu để cô bước tiếp, tôi sẽ không còn đường lùi.”



Sau buổi tiệc, trong bãi đỗ xe riêng biệt.

An Tư Ngọc chuẩn bị rời đi thì bắt gặp Lưu Phong chờ sẵn ở cạnh xe cô.

Hắn mở cửa xe cho cô, hành động lịch thiệp nhưng ẩn chứa áp lực vô hình:

— Tôi muốn mời cô đi dạo một chút, nói chuyện riêng.

An Tư Ngọc khựng lại, lý trí gào thét cần phải từ chối. Nhưng ánh mắt Lưu Phong nhìn cô khi ấy như xoáy sâu vào tâm trí cô — một loại áp lực chiếm hữu mà lý trí khó kiểm soát.



Cuối cùng, cô gật đầu.

— Được.



Trên tầng cao khách sạn Lưu thị, ánh đèn đêm phản chiếu lên ly rượu vang sóng sánh.

Lưu Phong ngồi đối diện, hai tay đan vào nhau, cặp mắt đen thẳm khóa chặt cô.

— Tiểu thư An, nói thử xem, vì sao tôi lại có hứng thú với cô như vậy?

An Tư Ngọc mỉm cười, ánh mắt lạnh tĩnh:

— Vì tôi khác với những người phụ nữ vây quanh anh?

Lưu Phong nhếch môi, ánh mắt tối lại:

— Khác ở chỗ… cô biết rõ mình đang chơi trò gì. Và cô đủ tỉnh táo để bước tiếp.



Bầu không khí bắt đầu căng ra như sợi dây đàn.

Ánh mắt Lưu Phong mỗi lúc một trầm xuống, giọng nói dần hạ thấp:

— Nhưng cô biết không, An Tư Ngọc… đôi khi lý trí sẽ phản bội bản thân khi va chạm quyền lực và du͙© vọиɠ.

— Tôi rất muốn xem, điểm giới hạn của cô… rốt cuộc nằm ở đâu.



Ánh mắt hai người chạm nhau trong bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt.

Đây không còn đơn thuần là đấu trí, mà là trận chiến ngầm giữa quyền lực — chiếm hữu — và hấp dẫn giới hạn.

6

0

2 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.