0 chữ
Chương 4
Chương 4: Lộc Lộ tỉnh lại (4)
Người đàn ông trẻ đang thu dọn giấy tờ khi nghe vậy, thì ánh mắt thoáng hiện lên một cảm xúc khó đoán, nhưng giọng đáp lại vẫn rất kính cẩn: "Vâng."
Chủ nhiệm Ngô hài lòng gật đầu, mỉm cười với Lộc Lộ: "Lâm Phán là loại A, rất xuất sắc. Tôi nghĩ cậu ấy có thể hỗ trợ cô trên nhiều phương diện."
Lúc ấy Lộc Lộ vẫn chưa hiểu ẩn ý sau nụ cười đó, cô chỉ ngơ ngác gật đầu: "Vâng, cảm ơn."
Chủ nhiệm Ngô là người rời đi đầu tiên. Tiếp theo là hai nhân viên phòng công chứng, họ thu dọn thiết bị ghi hình rồi cũng rời khỏi phòng.
Giáo sư Hoàng lên tiếng: "Bốn giờ chiều tôi sẽ quay lại để thăm khám. Khi đó chúng ta sẽ bàn thêm về tình trạng sức khỏe của cô. Bây giờ cô nên nghỉ ngơi một chút." Bà liếc nhìn Giám đốc Khánh rồi nhấn mạnh thêm: "Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi."
Nhưng Giám đốc Khánh khẽ nhếch môi, giọng điệu không quá cứng cũng chẳng mềm: "Bà là chuyên gia y tế di truyền hàng đầu, tôi tin vào tay nghề của bà. Cô Lộc chắc chắn đã hồi phục rồi, trò chuyện thêm vài phút chắc sẽ không ảnh hưởng gì."
Bà quay sang hỏi Lộc Lộ: "Cô thấy sao, cô Lộc?"
"Tôi không mệt lắm, nhưng hơi đói." Lộc Lộ thành thật đáp, dường như không để ý đến sự căng thẳng giữa hai người kia. "À, bác sĩ Hoàng, món ngọt ngọt hôm qua tôi có thể ăn nữa không?"
"Được chứ, đó là một loại trái cây." Giáo sư Hoàng đáp. "Tôi sẽ bảo y tá mang đến cho cô."
Lộc Lộ cười tươi, vừa định cảm ơn thì Giám đốc Khánh đã ngắt lời, ngồi xuống ghế sofa dành cho người chăm sóc: "Cô Lộc, chúng ta cần nói chuyện."
Lộc Lộ nhìn bà ta, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Bà muốn nói chuyện gì với tôi?"
"Về cổ phần của cô tại Công ty Y tế Vũ Trụ..."
Chưa kịp nói hết câu, Lộc Lộ đã chen ngang: "Tôi tưởng bà đến thăm bệnh."
"Tình hình hiện tại khá cấp bách, tôi phải cho cô biết ngay để tránh bị người khác lợi dụng." Giọng Giám đốc Khánh gấp gáp, thái độ cứng rắn. "Giờ cô chỉ cần nghe tôi nói."
Đúng lúc đó, một y tá nam trẻ tuổi bước vào, tay cầm một giỏ trái cây. Bên trong có loại trái cây thạch cam mà cô vẫn nhớ. Loại trái cây này trông giống quả quýt, vỏ mỏng và mềm, khi bóc ra không chia múi mà là một khối dẻo như thạch.
Vị chua ngọt lan tỏa trong miệng, chỉ cần hút nhẹ là nước trái cây mát lạnh tuôn ra, hệt như món hồng đông lạnh.
"Bà cứ nói của bà, tôi ăn của tôi." Lộc Lộ vừa bóc quả thạch cam vừa hít một hơi đầy mãn nguyện.
Hương cam ngọt mát lan khắp khoang miệng khiến cô cảm thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng.
Chủ nhiệm Ngô hài lòng gật đầu, mỉm cười với Lộc Lộ: "Lâm Phán là loại A, rất xuất sắc. Tôi nghĩ cậu ấy có thể hỗ trợ cô trên nhiều phương diện."
Lúc ấy Lộc Lộ vẫn chưa hiểu ẩn ý sau nụ cười đó, cô chỉ ngơ ngác gật đầu: "Vâng, cảm ơn."
Chủ nhiệm Ngô là người rời đi đầu tiên. Tiếp theo là hai nhân viên phòng công chứng, họ thu dọn thiết bị ghi hình rồi cũng rời khỏi phòng.
Giáo sư Hoàng lên tiếng: "Bốn giờ chiều tôi sẽ quay lại để thăm khám. Khi đó chúng ta sẽ bàn thêm về tình trạng sức khỏe của cô. Bây giờ cô nên nghỉ ngơi một chút." Bà liếc nhìn Giám đốc Khánh rồi nhấn mạnh thêm: "Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi."
Bà quay sang hỏi Lộc Lộ: "Cô thấy sao, cô Lộc?"
"Tôi không mệt lắm, nhưng hơi đói." Lộc Lộ thành thật đáp, dường như không để ý đến sự căng thẳng giữa hai người kia. "À, bác sĩ Hoàng, món ngọt ngọt hôm qua tôi có thể ăn nữa không?"
"Được chứ, đó là một loại trái cây." Giáo sư Hoàng đáp. "Tôi sẽ bảo y tá mang đến cho cô."
Lộc Lộ cười tươi, vừa định cảm ơn thì Giám đốc Khánh đã ngắt lời, ngồi xuống ghế sofa dành cho người chăm sóc: "Cô Lộc, chúng ta cần nói chuyện."
Lộc Lộ nhìn bà ta, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Bà muốn nói chuyện gì với tôi?"
Chưa kịp nói hết câu, Lộc Lộ đã chen ngang: "Tôi tưởng bà đến thăm bệnh."
"Tình hình hiện tại khá cấp bách, tôi phải cho cô biết ngay để tránh bị người khác lợi dụng." Giọng Giám đốc Khánh gấp gáp, thái độ cứng rắn. "Giờ cô chỉ cần nghe tôi nói."
Đúng lúc đó, một y tá nam trẻ tuổi bước vào, tay cầm một giỏ trái cây. Bên trong có loại trái cây thạch cam mà cô vẫn nhớ. Loại trái cây này trông giống quả quýt, vỏ mỏng và mềm, khi bóc ra không chia múi mà là một khối dẻo như thạch.
Vị chua ngọt lan tỏa trong miệng, chỉ cần hút nhẹ là nước trái cây mát lạnh tuôn ra, hệt như món hồng đông lạnh.
"Bà cứ nói của bà, tôi ăn của tôi." Lộc Lộ vừa bóc quả thạch cam vừa hít một hơi đầy mãn nguyện.
Hương cam ngọt mát lan khắp khoang miệng khiến cô cảm thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
