TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Lâm Phán cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, đồng thời giới thiệu các tính năng của xe.

Cấu trúc bên trong xe không khác mấy so với trước đây, chỉ là được trang bị thêm nhiều màn hình hiển thị. Khoang xe sạch sẽ không tì vết, ghế bọc bằng chất liệu vải nhung mềm mại, mang lại cảm giác thoải mái khi ngồi. Khi cô tựa người vào ghế, màn hình bên cạnh tự động bật lên, hiện ra giao diện điều chỉnh độ nghiêng của lưng ghế.

Lộc Lộ chọn chế độ tự động. Ghế từ từ điều chỉnh, mở rộng ra giống như một chiếc giường không trọng lực, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lâm Phán kín đáo quan sát từng hành động của cô. Cô gái này lớn hơn anh một tuổi, thoạt trông đâu đó có chút ngây ngô. Cô tò mò chạm vào chỗ này, ngắm nghía chỗ kia, đôi lúc lại liếc nhìn anh với ánh mắt đầy hiếu kỳ và thắc mắc, nhưng tuyệt nhiên không có chút dò xét hay toan tính nào.

Điều đó khiến anh bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Cùng ở chung không gian với người khác giới, điều đáng sợ nhất chính là cảm giác bị xâm lấn. Dù đối phương không làm gì, chỉ cần ánh mắt thôi cũng có thể khiến người ta khó chịu như ngồi trên đống lửa.

Nhưng Lộc Lộ... lại mang đến cảm giác rất an toàn.

Cô đang chăm chú lựa chọn đồ uống. Mở ngăn lạnh nhỏ bên trong xe, cô lấy từng chai ra xem, rồi khẽ chau mày vì không biết nên chọn loại nào: "Loại này ngon không? Hay là loại kia?"

"Đây đều là nước tăng lực, hương vị không ngon lắm, thành phần cũng khá phức tạp." Lâm Phán lấy ra một chai nước, vặn nắp rồi đưa cho cô: "Đây là trà ngọt tôi tự pha, chỉ có trà, mật ong và vài lát trái cây."

Lộc Lộ vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn anh."

Cô nhấp một ngụm nhỏ, vị trà ngọt mát xen lẫn chút chua nhè nhẹ, giống như trà chanh.

"Ngon lắm!"

"Chỉ cần cô thích là được." Lâm Phán ngồi vào ghế lái, khởi động chiếc xe bay.

Khung cảnh tương lai bên ngoài lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Lộc Lộ.

"Nhiều quảng cáo quá!" Đường phố tràn ngập các cửa hàng với những biển hiệu không còn đơn giản là chữ hay hình ảnh tĩnh. Thay vào đó là hàng loạt hình chiếu ba chiều lơ lửng trên không trung, chồng lớp lên nhau. Khi thì là hình ảnh một người đàn ông cởi trần, khi lại là con vật lông xù đáng yêu, lúc lại là những con sóng trắng xóa cuộn trào hay đàn chim bồ câu bay ngang bầu trời. Tất cả tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn, đầy sắc màu, đậm chất "cyberpunk".

"Người cũng đông ghê." Trên phố, từng nhóm nam thanh nữ tú ăn mặc sành điệu, rảo bước đầy tự tin. Lộc Lộ còn nhận ra một số logo thương hiệu quen thuộc, chứng tỏ các nhãn hàng xa xỉ vẫn sống sót mạnh mẽ qua thời gian. Nhưng bên cạnh đó cũng xuất hiện không ít logo mới, trông vô cùng bắt mắt.

Lâm Phán đưa xe dừng lại trước cửa một cửa hàng flagship của thương hiệu cao cấp.

Một nhân viên an ninh cao lớn vừa định bước lên kiểm tra thì Lộc Lộ đã mở cửa xe và bước xuống. Anh ta lập tức nở nụ cười lịch lãm: "Chào cô."

"Tôi đã đặt lịch hẹn cho cô ấy từ hôm qua." Lâm Phán lên tiếng: "Giờ có thể vào được chưa?"

Nụ cười của nhân viên an ninh càng thêm niềm nở.

"Là tiểu thư, không phải phu nhân, nghĩa là cô ấy chưa kết hôn?" Anh ta nhanh chóng lướt ánh mắt sắc bén khắp người Lộc Lộ, lập tức nhận ra chiếc vòng tay thạch anh tím trên cổ tay cô.

Vừa mở cửa, anh ta vừa nói qua tai nghe: "Khách hàng đặt hẹn, một tiểu thư trẻ đeo vòng tay thạch anh tím."

Lộc Lộ nghe rõ, cúi nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay mình, rồi quay sang Lâm Phán với ánh mắt thắc mắc.

Anh giải thích ngắn gọn: "Các ngân hàng lớn luôn là nhà đầu tư của các công ty thiết bị thông minh. Họ phân loại tài khoản khách hàng thành ba cấp: Bạch kim, Lam kim cương và Tử thạch anh. Các nhà sản xuất thiết kế riêng vòng tay phiên bản giới hạn cho từng cấp. Dù không có rào cản mua sắm, nhưng chỉ tài khoản tương ứng mới có thể kích hoạt, xem như một cách thể hiện đẳng cấp."

Lộc Lộ im lặng.

Hóa ra, cô đã vô tình mang theo ba chữ "Tôi rất giàu" trên người.

Tiền quả thực có sức mạnh ghê gớm. Mới vừa bước vào cửa hàng, tâm trạng cô còn phức tạp, nhưng ngay sau đó, bốn anh chàng đẹp trai đã vây quanh, lễ phép mời cô vào phòng VIP. Cánh cửa kính lập tức mờ đi, ngăn cách hoàn toàn ánh mắt từ bên ngoài.

"Chuyện gì thế này?" Lộc Lộ ngơ ngác.

"Họ đóng cửa tiệm rồi." Lâm Phán trả lời.

"Quá mức khoa trương." Cô khẽ lẩm bẩm, phản ứng đầu tiên không phải là vui sướиɠ mà lại là cảm giác lo lắng mơ hồ.

Có tiền đương nhiên là tốt, nhưng việc ai cũng biết mình giàu... Cô không khỏi tự hỏi, liệu đây có thực sự là một điều hay?

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.