0 chữ
Chương 5
Chương 13
Bước chân Bác Diên bước chậm lại, hạ mắt nhìn cô chăm chú. Môi anh hơi mím, nghe giọng cô nhẹ nhàng nhắc đến quá khứ, cảm xúc khó tả dường như đang cuồn cuộn trong anh.
Cô nói – Đã lâu không gặp!
Bác Diên thu cảm xúc lại, đưa mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh cô nói: “Văn tổng, ở đây nếu có vấn đề gì xảy ra xin mời thì liên hệ với quản lý Trần.”
Trần Tư Vân bị gọi tên, nhìn về phía hai người họ: “Văn tổng, cô.. Trì.” Cô ta cười: “Có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Văn Hạo gật đầu: “Được. Vất vả rồi.”
Anh mắt Trần Tư Vân ánh lên nét cười: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm.”
Trì Lục không muốn đứng đây nghe bọn họ anh anh tôi tôi những lời sáo rỗng, cô nói Văn Hạo một câu rồi trở về sàn diễn của mình. Cô phân phó cho Viên Viên quay video mỗi lần cô trình diễn, cố gắng cải thiện để đạt tới trình độ hoàn hảo.
Hai bên sân khấu chữ T có rất nhiều hàng ghế dành cho khách tham dự tối nay. Mà lúc này đây, ghế bên trái sân khấu vốn không ai dám ngồi, giờ có hai người đang an vị.
Trì Lục có thể cảm giác được ánh mắt ai đó đang rơi trên người mình. Cô hơi chột dạ muốn nhìn sang nhưng thói quen nghề nghiệp khiến cô không được phép phân tâm
Sau khi giao phó toàn bộ chi tiết công việc, ngay lập tức Bác Diên và Trần Tư Vân “tùy ý” tìm một nơi ngồi xuống. Anh lướt nhìn qua sân khấu chữ T trên kia rồi dừng lại trong giây lát, sau đó lơ đãng nhìn qua nơi khác.
Di động trên tay rung lên, Bác Diên cúi đầu nhìn tin nhắn từ nhóm bạn chí cốt, còn có người tag anh.
Phó Ngôn Trí: [Nghe nói hôm nay thầy Bác vẫn đang coi show thời trang ở Giang Thành. Bạn gái tớ nhắn hỏi xem có thể nhờ vả mấy điều hay không?]
Bác Diên: [Nói.]
Phó Ngôn Trí: [Cô nàng nói bạn thân của cổ cũng đang ở show thời trang cùng với cậu, nhờ cậu giúp đỡ chăm sóc một chút.]
Khương Thần: [Bạn thân của người đẹp Quý là ai?]
Phó Ngôn Trí: [ Thầy Bác biết mà...]
Khương Thần: […]
Bác Diên nhìn một đống tin nhắn trong group, theo bản năng ngước lên nhìn phía trên. Lúc ấy Trì Lục đã đi được ba lượt, khuôn mặt và động tác tay vô cùng thuần thục, bước chân càng thêm tự tin vững chắc đến đáng sợ.
Nhìn một lúc, Bác Diên chú ý trên chân cô là đôi giày cao gót đến hơn 10cm, trong đầu vô tình hiện lên khung cảnh của nhiều năm trước.
Trì Lục cao 178cm, đứng với Bác Diên khi không mang giày cao gót trông rất xứng đôi. Nhưng có một khoảng thời gian cô rất muốn cao thêm, chỉ cần đứng bên cạnh Bác Diên là sẽ mang giày cao gót, nhưng hết lần này tới lần khác cô đều không biết làm sao, mỗi lần mang là nửa ngày, chân cũng không thoải mái, thỉnh thoảng còn bị trầy rách cả da.
Bác Diên hết cách với cô, nói thì không nghe cũng chẳng thể khuyên bảo, chỉ còn cách tùy vào tình huống mà chuẩn bị băng keo cá nhân hoặc giày đế bằng cho cô có thể thay bất cứ lúc nào.
Lúc đó Trì Lục còn cười anh, nằm trên vai anh làm nũng, nói anh không nên nuông chiều cô như vậy, nếu một mai anh không còn bên cạnh, cô không thể tự mình gánh vác được. Bác Diên còn chưa kịp trả lời, Trì Lục lại lẩm bẩm nói là trong lòng anh có tính toán hết rồi đúng không, cố ý làm vậy để cô không thể rời khỏi anh, vừa nói cô vừa miễn cưỡng: “Được rồi, vậy cả đời này anh cột chặt với em, anh đừng có chê em vô dụng là được.”
Anh cười, nói không đâu. Trì Lục không tin, ngoéo tay bắt anh hứa.
Nhưng đến cuối cùng, cô là người cắt dây trói rồi rời bỏ anh.
Cô nói – Đã lâu không gặp!
Bác Diên thu cảm xúc lại, đưa mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh cô nói: “Văn tổng, ở đây nếu có vấn đề gì xảy ra xin mời thì liên hệ với quản lý Trần.”
Trần Tư Vân bị gọi tên, nhìn về phía hai người họ: “Văn tổng, cô.. Trì.” Cô ta cười: “Có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Văn Hạo gật đầu: “Được. Vất vả rồi.”
Anh mắt Trần Tư Vân ánh lên nét cười: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm.”
Trì Lục không muốn đứng đây nghe bọn họ anh anh tôi tôi những lời sáo rỗng, cô nói Văn Hạo một câu rồi trở về sàn diễn của mình. Cô phân phó cho Viên Viên quay video mỗi lần cô trình diễn, cố gắng cải thiện để đạt tới trình độ hoàn hảo.
Trì Lục có thể cảm giác được ánh mắt ai đó đang rơi trên người mình. Cô hơi chột dạ muốn nhìn sang nhưng thói quen nghề nghiệp khiến cô không được phép phân tâm
Sau khi giao phó toàn bộ chi tiết công việc, ngay lập tức Bác Diên và Trần Tư Vân “tùy ý” tìm một nơi ngồi xuống. Anh lướt nhìn qua sân khấu chữ T trên kia rồi dừng lại trong giây lát, sau đó lơ đãng nhìn qua nơi khác.
Di động trên tay rung lên, Bác Diên cúi đầu nhìn tin nhắn từ nhóm bạn chí cốt, còn có người tag anh.
Phó Ngôn Trí: [Nghe nói hôm nay thầy Bác vẫn đang coi show thời trang ở Giang Thành. Bạn gái tớ nhắn hỏi xem có thể nhờ vả mấy điều hay không?]
Phó Ngôn Trí: [Cô nàng nói bạn thân của cổ cũng đang ở show thời trang cùng với cậu, nhờ cậu giúp đỡ chăm sóc một chút.]
Khương Thần: [Bạn thân của người đẹp Quý là ai?]
Phó Ngôn Trí: [ Thầy Bác biết mà...]
Khương Thần: […]
Bác Diên nhìn một đống tin nhắn trong group, theo bản năng ngước lên nhìn phía trên. Lúc ấy Trì Lục đã đi được ba lượt, khuôn mặt và động tác tay vô cùng thuần thục, bước chân càng thêm tự tin vững chắc đến đáng sợ.
Nhìn một lúc, Bác Diên chú ý trên chân cô là đôi giày cao gót đến hơn 10cm, trong đầu vô tình hiện lên khung cảnh của nhiều năm trước.
Trì Lục cao 178cm, đứng với Bác Diên khi không mang giày cao gót trông rất xứng đôi. Nhưng có một khoảng thời gian cô rất muốn cao thêm, chỉ cần đứng bên cạnh Bác Diên là sẽ mang giày cao gót, nhưng hết lần này tới lần khác cô đều không biết làm sao, mỗi lần mang là nửa ngày, chân cũng không thoải mái, thỉnh thoảng còn bị trầy rách cả da.
Lúc đó Trì Lục còn cười anh, nằm trên vai anh làm nũng, nói anh không nên nuông chiều cô như vậy, nếu một mai anh không còn bên cạnh, cô không thể tự mình gánh vác được. Bác Diên còn chưa kịp trả lời, Trì Lục lại lẩm bẩm nói là trong lòng anh có tính toán hết rồi đúng không, cố ý làm vậy để cô không thể rời khỏi anh, vừa nói cô vừa miễn cưỡng: “Được rồi, vậy cả đời này anh cột chặt với em, anh đừng có chê em vô dụng là được.”
Anh cười, nói không đâu. Trì Lục không tin, ngoéo tay bắt anh hứa.
Nhưng đến cuối cùng, cô là người cắt dây trói rồi rời bỏ anh.
7
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
