TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 33

“Hả?” Trì Lục trợn mắt không thể tin được, kinh ngạc nhìn anh chàng bartender: “Cái gì?”

Cô vứt bỏ anh lúc nào? Chẳng phải bọn họ chia tay trong hòa bình hay sao?

Bartender trố mắt hỏi lại: “Không phải cô sao?”

Xong anh ta quay đầu lại nhìn Bác Diên, tò mò: “Chẳng lẽ có tới 2 Trì Lục.”

Trì Lục bên cạnh cũng quay phắt qua nhìn anh, đợi một câu trả lời. Bác Diên không thèm nói gì, chỉ nhìn hai người đang mắt tròn mắt dẹt.

Bartender hiểu được ánh mắt của Bác Diên, gật đầu thật mạnh: “Đúng không, chính là cô.”

Trì Lục: “…”

Cô nào có?

Bartender cười: “Cô Trì còn muốn dùng gì nữa không, hôm nay tôi mời, chúng tôi vô cùng khâm phục cô.”

“…” Trì Lục trầm mặc muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không cần thiết. Cô giương mắt nhìn anh ta: “Khương tổng là ai?”

Bartender: “Sếp của chúng tôi.”

Trì Lục gật đầu, quét mắt nhìn chung quanh một vòng: “Hôm nay anh ta cũng ở đây sao?”

“Không có, nếu cô muốn biết thì hỏi thầy Bác.”

Bác Diên liếc cô, chỉ khẽ hỏi: “Làm sao?”

Trì Lục lầm bầm: “Tìm anh ta tính sổ, ông chủ mà có thể nói xấu người khác như vậy sao?”

Quán bar hồn loạn, âm thanh ầm ĩ khắp nơi, giờ phút này đang có vài người lên sản nhảy giữa tiếng nhạc từ DJ.

Bác Diên không nghe rõ cô nói, cơ thể nghiêng về phía cô một chút, thấp giọng hỏi: “Cái gì?”

Anh dựa rất gần, mang theo mùi rượu ngọt ngào đọng lại bên tai cô khiến Trì Lục run rẩy mấy giây, không phát hiện ra sự bất thường lúc này.

Hơi thở của Bác Diên luôn nằm trong tiềm thức của cô, quen thuộc đến nỗi trong vô số đêm tỉnh giấc giữa cơn mộng mị, cô luôn thấy anh vẫn còn bên cạnh, hòa làm một với máu thịt bản thân. Cô có cảm giác mình đang trôi lơ lửng giữa lòng biển, dần dần muốn giãy giụa để trồi lên mặt nước.

Cô cắn môi, cơ thể vô thức lùi ra sau, gằn từng chữ: “Em muốn tìm ông chủ quán bar này tính sổ.”

Lần này Bác Diên nghe được, anh thản nhiên nói: “Sổ sách gì ở đây?”

Advertisement

“Anh ta nói xấu em, ông chủ gì mà tự tiện chụp cái mũ đen òm cho người khác vậy chứ.”

Tay Bác Diên cầm ly rượu lên quan sát, đáp: “Không phải sao?”

“Cái gì không phải.” Trì Lục đang lơ đãng nhìn điện thoại nên không nghe rõ, hỏi lại anh.

Bác Diên không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ nói: “Không có gì.”

“…”

Trì Lục im lặng nhìn anh, ánh sáng quầy bar bên này tương đối thấp, vị trí hai người ngồi lại khuất, thỉnh thoảng có hai ba ánh đèn trên sàn nhảy quét qua, ánh lên trên đường nét tinh xảo trên mặt anh. Chỉ là phong thái cô đã từng quen thuộc, bây giờ hoàn toàn biến mất.

Mắt Trì Lục run lên, không nhìn nữa.



Hai người ngồi ở đây không nói chuyện.

Quý Thanh Ảnh đứng trên lầu 2 nhìn xuống, có chút ủ rũ: “Haiz, thầy Bác cũng không chủ động vậy?”

Phó Ngôn Trí: “…” Anh dở khóc dở cười, nhìn xuống dưới lầu: “Chủ động cái gì.”

Quý Thanh Ảnh liếc anh: “Anh nói thử xem.” Cô hất cằm: “Anh ấy mà không chủ động là không lôi vợ về nhà được đâu.”

Phó Ngôn Trí cười, vuốt đầu cô: “Không cần lo lắng cho họ đâu, hai ngươi đó tự có cách giải quyết.”

Tuy nói thế nhưng Quý Thanh Ảnh vẫn còn lo lắng, cô nghiêng đầu nhìn Phó Ngôn Trí, đột nhiên hói: “Nếu sau này chúng ta chia tay rồi gặp lại, anh nghĩ sẽ như thế nào?”

Phó Ngôn Trí: “Chúng ta sẽ không chia tay.”

“Chỉ là suy đoán thử xem.” Quý Thanh Ảnh giải thích.

Giọng Phó Ngôn Trí chợt lạnh: “Giả thiết thế cũng không được.”

Nghe anh nói vậy Quý Thanh Ảnh cũng không biết nói sao. Cô nhướng chân mày, dựa vào người anh: “Được rồi, cái giả thiết này sẽ không tồn tại.”

“Ừ.” Phó Ngôn Trí nhéo gò má cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta không phải họ, họ cũng không phải chúng ta, không thể nào đem ra so sánh.”

8

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.