0 chữ
Chương 49
Chương 49
【Nỏ săn ghép:】
Nâng cấp hướng 2: Tăng vật liệu, gắn motor điện, chế độ liên thanh, chỉ còn 220 điểm sinh tồn.
“Hả? Mất có 180 điểm so với lúc đầu?”
“Chẳng lẽ hệ thống này còn tự biến đổi vật lý linh kiện luôn à?”
Không do dự nữa, Tô Mặc chốt đơn!
220 điểm vừa trừ, ánh sáng xanh bùng lên, cả động cơ và pin tan thành dòng chất lỏng ánh xanh, rồi bắt đầu tái tổ hợp thành hình dạng mới.
Chưa tới vài giây, chiếc nỏ điện tự động đã hoàn thiện, động cơ to biến mất, pin cũng chẳng biết đã giấu ở đâu.
Phần dưới tay cầm xuất hiện một túi khí đặc biệt để cân bằng trọng lượng.
Điều đáng mừng hơn cả, hệ thống còn tặng kèm hẳn cái ống ngắm cao cấp, nhìn mà mắt sáng như đèn pha!
Nhìn món vũ khí khủng trước mắt, mối lo bị Kobold kéo tới tấn công bay sạch.
An toàn +10000!!!
“Trời ơi trời ơi, hệ thống tối ưu ra cái này bá đạo thiệt chớ. Nếu có thể nghiên cứu ngược lại cách nó tích hợp motor với pin thì nhân loại coi như bước sang thời đại công nghệ mới luôn rồi!”
Đặt cây nỏ điện lên bàn, ánh mắt Tô Mặc đầy sự tò mò và kinh ngạc.
Vấn đề pin, từ trước khi cả nhân loại bị kéo vào thế giới tận thế, vốn vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Mấy hãng lớn tuy nỗ lực nhét thêm cell pin*, tăng tốc độ sạc, nhưng dung lượng vẫn luôn tỉ lệ thuận với trọng lượng và kích thước, không ai dám chi tiền lớn để nghiên cứu kiểu “nhỏ mà trâu”.
(Cell pin là tế bào pin – đơn vị cơ bản tạo nên một viên pin hoặc bộ pin.)
Dẫu có khôi phục toàn bộ nền văn minh trước tận thế, muốn làm ra được một món đồ tối ưu như của hệ thống, ít nhất cũng mất mấy chục năm.
Toàn bộ cây nỏ mang tone gỗ trầm phối đen, trông đơn giản nhưng cực kỳ chắc chắn.
Từ 4kg ban đầu, nâng cấp xong ước chừng nặng khoảng 9kg, cầm lên cực kỳ chắc tay và... rất có cảm giác an toàn.
“May mà hệ thống còn tặng kèm dây sạc, chứ không là lại phải lên kênh thế giới rao mua củ sạc USB...”
Vừa cười vừa nhìn cái đầu dây, Tô Mặc thở dài mà vẫn thấy vui.
Cục sạc nhanh 120W mà đi với viên pin 20Ah thì quá đủ xài!
Tính ra, 220 điểm sinh tồn lần này quá lời luôn!
Sau khi nghiên cứu sơ bộ, Tô Mặc đã hiểu rõ cách dùng cây nỏ điện này:
Trước tiên, bật công tắc của motor.
Chờ khoảng 3 giây để hệ thống cấp điện ổn định, hệ thống tự chạy kiểm tra.
Motor bắt đầu hoạt động, nạp tên tự động từ băng đạn vào dây cung.
Sau khi nạp xong, cò súng sẽ tự động hạ xuống trạng thái sẵn sàng.
Cơ chế hoạt động gần giống người, motor mô phỏng hành động nạp dây, tự động đưa tên lên.
“Biết ngay mà... hết pin. Có dây sạc tức là bảo mình đi sạc ngay!”
Ấn thử vài nút, Tô Mặc dù miệng càu nhàu nhưng mặt mày tươi rói như mở trúng thẻ SSR.
Trong căn cứ hiện giờ có cả máy phát, có dầu diesel, thứ không thiếu chính là điện!
Đợi sau khi lấy được bản vẽ thiết kế căn cứ Hoa Hạ, Tô Mặc sẽ gắn dây điện, sửa bóng đèn cho sáng trưng luôn.
Vù vù vù!
Sau khi xả khí, Tô Mặc kết nối lại motor khởi động. Bảng điện báo lên, máy phát gầm rú khởi động!
"Gâu!"
Oreo, đang nằm buồn vì cái đuôi cháy trụi, bị tiếng máy phát dọa cho bật dậy, trừng mắt nhìn hung thủ!
“Yên nào, bảo bối. Đây là bảo bối đấy! Sau này ai mà đυ.ng vào máy phát là phải qua xác tao trước!”
Dỗ dành Oreo xong, Tô Mặc quay qua kho chứa, moi ra cái ổ cắm điện lấy được khi thu nhặt tivi.
Gắn ổ vào máy phát, đèn báo đỏ lập tức sáng lên.
Ngay khoảnh khắc đó, Tô Mặc suýt rơi nước mắt vì xúc động.
“Một bước tiến của văn minh nhân loại! Cuối cùng tôi, Tô Mặc, đã dẫn trước 10 tỷ người! Ông bà tổ tiên nhà họ Tô quá độ rồi!”
Điện không chỉ là tiện nghi, mà còn là sức mạnh, là biểu tượng của an toàn.
Tô Mặc nhanh chóng kết nối pin sắt-phốt phát 400Ah vào sạc. Đảm bảo đầu ra ổn định xong, mới gắn nỏ điện vào cổng sạc riêng.
Căn cứ tuy không sáng lắm, nhưng hai đèn sạc nhấp nháy đỏ, kèm tiếng rù rù của máy phát điện, lại khiến nơi đây trở nên ấm áp, sống động vô cùng.
Trong những ngày tháng lang bạt nơi tận thế, chưa khi nào Tô Mặc cảm thấy bình yên đến vậy.
Nghe tiếng máy nổ rền rĩ quen thuộc, Tô Mặc nằm xuống giường, nhắm mắt lại...
Và rồi trong giấc mơ, một hình ảnh hiện ra:
Một chiều hè oi ả... mất điện...
Các cụ ông cụ bà tụ tập đánh cờ ở đầu ngõ.
Lũ nhỏ vì không có bài vở mà thoải mái đuổi nhau chơi đùa.
Người lớn gác việc, ra cửa ngồi hóng mát, thỉnh thoảng quay sang hét:
“Ê con! Chạy chậm thôi, té đấy!!”
Một vài hàng quán lôi máy phát ra nấu nướng, xào rau thơm phức mời khách.
Một mâm đồ nguội, thêm dĩa mì rau chân vịt, nhai một đũa mì, gắp một miếng thịt hấp, nhấp một ngụm tỏi băm...
Mùi dưa hấu, mùi cống rãnh, và cả...
“Gâu gâu gâu!”
“Cái đậu xanh! Tao mới bắt đầu mơ đẹp một tí, chưa kịp lãng mạn thì mày cắt sóng rồi đó, Oreo!”
Tô Mặc mở mắt ra, nhìn Oreo đang gầm gừ như sắp đánh nhau.
Ngay lập tức, nụ cười biến mất khỏi mặt, chỉ còn sự nghiêm túc.
“Có kẻ đến thật?”
“Gâu!”
“Móa nó, mũi mấy con này đúng là không phải dạng vừa.”
Oreo bắt đầu run rẩy, mắt đỏ ngầu, chắc chắn là kẻ địch!
Tô Mặc lập tức lao tới máy phát.
Bình thường thì phải:
Ngắt cầu dao.
Chạy chậm máy.
Tắt lửa để bảo vệ động cơ.
Nhưng giờ không còn thời gian nữa!
Tính nhanh bằng lượng dầu còn lại, trừ hao công suất, Tô Mặc tính được còn khoảng 1 tiếng 44 phút điện nữa.
Không đủ để sạc đầy 20Ah, nhưng chắc chắn đủ cho một trận giao chiến tới bến!
Một tay tắt cầu dao, một tay vặn khóa điện, máy phát tắt rầm một tiếng.
Không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng, tiếng thở cũng nghe rõ mồn một.
Tô Mặc nhanh chóng áp tai vào cánh cửa đá kiên cố.
Ngoài kia, vang lên tiếng chó... nhưng không phải chó bình thường. Đó là tiếng gầm rít trầm thấp, có cảm xúc, đúng là đám Kobold !
“Chết tiệt! Tụi nó thông minh hơn mình tưởng. Tìm tới tận đây rồi? Vậy thì hôm nay... không diệt hết, chẳng yên thân được!”
Không có hệ thống livestream như trước, lần này Tô Mặc phải chiến đấu mù địa hình.
Nhưng... ánh mắt Tô Mặc dừng lại trên chiếc hộp đen to đùng nằm trong kho góc, đúng rồi…
Chiếc TV “mông to” từ di tích hôm nọ!
Trải qua bao lần chạy đông chạy tây, cuối cùng hôm nay nó cũng sắp có đất dụng võ!
Nâng cấp hướng 2: Tăng vật liệu, gắn motor điện, chế độ liên thanh, chỉ còn 220 điểm sinh tồn.
“Hả? Mất có 180 điểm so với lúc đầu?”
“Chẳng lẽ hệ thống này còn tự biến đổi vật lý linh kiện luôn à?”
Không do dự nữa, Tô Mặc chốt đơn!
220 điểm vừa trừ, ánh sáng xanh bùng lên, cả động cơ và pin tan thành dòng chất lỏng ánh xanh, rồi bắt đầu tái tổ hợp thành hình dạng mới.
Chưa tới vài giây, chiếc nỏ điện tự động đã hoàn thiện, động cơ to biến mất, pin cũng chẳng biết đã giấu ở đâu.
Phần dưới tay cầm xuất hiện một túi khí đặc biệt để cân bằng trọng lượng.
Điều đáng mừng hơn cả, hệ thống còn tặng kèm hẳn cái ống ngắm cao cấp, nhìn mà mắt sáng như đèn pha!
Nhìn món vũ khí khủng trước mắt, mối lo bị Kobold kéo tới tấn công bay sạch.
“Trời ơi trời ơi, hệ thống tối ưu ra cái này bá đạo thiệt chớ. Nếu có thể nghiên cứu ngược lại cách nó tích hợp motor với pin thì nhân loại coi như bước sang thời đại công nghệ mới luôn rồi!”
Đặt cây nỏ điện lên bàn, ánh mắt Tô Mặc đầy sự tò mò và kinh ngạc.
Vấn đề pin, từ trước khi cả nhân loại bị kéo vào thế giới tận thế, vốn vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Mấy hãng lớn tuy nỗ lực nhét thêm cell pin*, tăng tốc độ sạc, nhưng dung lượng vẫn luôn tỉ lệ thuận với trọng lượng và kích thước, không ai dám chi tiền lớn để nghiên cứu kiểu “nhỏ mà trâu”.
(Cell pin là tế bào pin – đơn vị cơ bản tạo nên một viên pin hoặc bộ pin.)
Dẫu có khôi phục toàn bộ nền văn minh trước tận thế, muốn làm ra được một món đồ tối ưu như của hệ thống, ít nhất cũng mất mấy chục năm.
Từ 4kg ban đầu, nâng cấp xong ước chừng nặng khoảng 9kg, cầm lên cực kỳ chắc tay và... rất có cảm giác an toàn.
“May mà hệ thống còn tặng kèm dây sạc, chứ không là lại phải lên kênh thế giới rao mua củ sạc USB...”
Vừa cười vừa nhìn cái đầu dây, Tô Mặc thở dài mà vẫn thấy vui.
Cục sạc nhanh 120W mà đi với viên pin 20Ah thì quá đủ xài!
Tính ra, 220 điểm sinh tồn lần này quá lời luôn!
Sau khi nghiên cứu sơ bộ, Tô Mặc đã hiểu rõ cách dùng cây nỏ điện này:
Trước tiên, bật công tắc của motor.
Chờ khoảng 3 giây để hệ thống cấp điện ổn định, hệ thống tự chạy kiểm tra.
Motor bắt đầu hoạt động, nạp tên tự động từ băng đạn vào dây cung.
Sau khi nạp xong, cò súng sẽ tự động hạ xuống trạng thái sẵn sàng.
“Biết ngay mà... hết pin. Có dây sạc tức là bảo mình đi sạc ngay!”
Ấn thử vài nút, Tô Mặc dù miệng càu nhàu nhưng mặt mày tươi rói như mở trúng thẻ SSR.
Trong căn cứ hiện giờ có cả máy phát, có dầu diesel, thứ không thiếu chính là điện!
Đợi sau khi lấy được bản vẽ thiết kế căn cứ Hoa Hạ, Tô Mặc sẽ gắn dây điện, sửa bóng đèn cho sáng trưng luôn.
Vù vù vù!
Sau khi xả khí, Tô Mặc kết nối lại motor khởi động. Bảng điện báo lên, máy phát gầm rú khởi động!
"Gâu!"
Oreo, đang nằm buồn vì cái đuôi cháy trụi, bị tiếng máy phát dọa cho bật dậy, trừng mắt nhìn hung thủ!
“Yên nào, bảo bối. Đây là bảo bối đấy! Sau này ai mà đυ.ng vào máy phát là phải qua xác tao trước!”
Dỗ dành Oreo xong, Tô Mặc quay qua kho chứa, moi ra cái ổ cắm điện lấy được khi thu nhặt tivi.
Gắn ổ vào máy phát, đèn báo đỏ lập tức sáng lên.
Ngay khoảnh khắc đó, Tô Mặc suýt rơi nước mắt vì xúc động.
“Một bước tiến của văn minh nhân loại! Cuối cùng tôi, Tô Mặc, đã dẫn trước 10 tỷ người! Ông bà tổ tiên nhà họ Tô quá độ rồi!”
Điện không chỉ là tiện nghi, mà còn là sức mạnh, là biểu tượng của an toàn.
Tô Mặc nhanh chóng kết nối pin sắt-phốt phát 400Ah vào sạc. Đảm bảo đầu ra ổn định xong, mới gắn nỏ điện vào cổng sạc riêng.
Căn cứ tuy không sáng lắm, nhưng hai đèn sạc nhấp nháy đỏ, kèm tiếng rù rù của máy phát điện, lại khiến nơi đây trở nên ấm áp, sống động vô cùng.
Trong những ngày tháng lang bạt nơi tận thế, chưa khi nào Tô Mặc cảm thấy bình yên đến vậy.
Nghe tiếng máy nổ rền rĩ quen thuộc, Tô Mặc nằm xuống giường, nhắm mắt lại...
Và rồi trong giấc mơ, một hình ảnh hiện ra:
Một chiều hè oi ả... mất điện...
Các cụ ông cụ bà tụ tập đánh cờ ở đầu ngõ.
Lũ nhỏ vì không có bài vở mà thoải mái đuổi nhau chơi đùa.
Người lớn gác việc, ra cửa ngồi hóng mát, thỉnh thoảng quay sang hét:
“Ê con! Chạy chậm thôi, té đấy!!”
Một vài hàng quán lôi máy phát ra nấu nướng, xào rau thơm phức mời khách.
Một mâm đồ nguội, thêm dĩa mì rau chân vịt, nhai một đũa mì, gắp một miếng thịt hấp, nhấp một ngụm tỏi băm...
Mùi dưa hấu, mùi cống rãnh, và cả...
“Gâu gâu gâu!”
“Cái đậu xanh! Tao mới bắt đầu mơ đẹp một tí, chưa kịp lãng mạn thì mày cắt sóng rồi đó, Oreo!”
Tô Mặc mở mắt ra, nhìn Oreo đang gầm gừ như sắp đánh nhau.
Ngay lập tức, nụ cười biến mất khỏi mặt, chỉ còn sự nghiêm túc.
“Có kẻ đến thật?”
“Gâu!”
“Móa nó, mũi mấy con này đúng là không phải dạng vừa.”
Oreo bắt đầu run rẩy, mắt đỏ ngầu, chắc chắn là kẻ địch!
Tô Mặc lập tức lao tới máy phát.
Bình thường thì phải:
Ngắt cầu dao.
Chạy chậm máy.
Tắt lửa để bảo vệ động cơ.
Nhưng giờ không còn thời gian nữa!
Tính nhanh bằng lượng dầu còn lại, trừ hao công suất, Tô Mặc tính được còn khoảng 1 tiếng 44 phút điện nữa.
Không đủ để sạc đầy 20Ah, nhưng chắc chắn đủ cho một trận giao chiến tới bến!
Một tay tắt cầu dao, một tay vặn khóa điện, máy phát tắt rầm một tiếng.
Không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng, tiếng thở cũng nghe rõ mồn một.
Tô Mặc nhanh chóng áp tai vào cánh cửa đá kiên cố.
Ngoài kia, vang lên tiếng chó... nhưng không phải chó bình thường. Đó là tiếng gầm rít trầm thấp, có cảm xúc, đúng là đám Kobold !
“Chết tiệt! Tụi nó thông minh hơn mình tưởng. Tìm tới tận đây rồi? Vậy thì hôm nay... không diệt hết, chẳng yên thân được!”
Không có hệ thống livestream như trước, lần này Tô Mặc phải chiến đấu mù địa hình.
Nhưng... ánh mắt Tô Mặc dừng lại trên chiếc hộp đen to đùng nằm trong kho góc, đúng rồi…
Chiếc TV “mông to” từ di tích hôm nọ!
Trải qua bao lần chạy đông chạy tây, cuối cùng hôm nay nó cũng sắp có đất dụng võ!
2
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
