0 chữ
Chương 37
Chương 37
Sau khi bác rời đi, Thẩm Kha quay lại màn hình.
“Bác tôi không nói gì về phí thiết kế... không biết làm bản vẽ như vậy thì cần trao đổi bao nhiêu vật tư?”
Thấy cô hơi ngại ngùng, Tô Mặc liền thẳng thắn:
“Cô cứ nói thẳng, tôi tin bên các cô không phải kiểu hét giá. Ngay từ đầu không hỏi han gì nhiều, tôi đã thấy các bạn rất chân thành rồi.”
Thẩm Kha im lặng giây lát, sau đó nghiêm túc nói:
“Anh Tô, bản vẽ này thực ra không tốn gì cả. Coi như món quà nhỏ cho lần hợp tác đầu tiên. Khu trú ẩn Hoa Hạ gửi gắm chút chân tình, hy vọng anh có thể giúp đỡ người Hoa đang gặp nạn nếu có thể.”
“Dù có là tận thế, chúng ta vẫn phải nâng đỡ nhau mà sống. Còn về những kẻ như tối nay, anh có toàn quyền xử lý. Chúng tôi 100% ủng hộ!”
Nhìn vào ánh mắt kiên định của Thẩm Kha cùng phong cách dứt khoát như quân nhân, Tô Mạc gật đầu, coi như ngầm chấp nhận điều kiện của cô ấy.
Giây tiếp theo.
Khuôn mặt vốn đang nghiêm túc của Thẩm Kha đột nhiên không nhịn được mà rạng rỡ hẳn lên, nụ cười tươi tắn nở trên gương mặt xinh đẹp.
"Tô thần, giao dịch với khu trú an toàn xong rồi, giờ em có thể làm một vụ "giao dịch cá nhân" với anh không?"
Một nụ cười tinh quái hiện trên khuôn mặt dễ thương đó, khiến ai cũng khó mà từ chối nghe thử yêu cầu của cô.
“Nói nghe thử xem.” Tô Mạc cũng khẽ cười, vẻ mặt ung dung nhàn nhã.
“Em muốn đổi 1 lít năng lượng Uẩn, hàng trao đổi là dây điện và một bộ điều khiển cơ khí để nạp chương trình. À, thêm một chút thông tin nữa.”
“Hử?”
Nghe vậy, Tô Mạc mới quay đầu lại, phát hiện ra cuộc gọi video đã để lộ máy phát điện phía sau lưng mình.
Tô Mạc bật cười lắc đầu.
Bảo sao Thẩm Kha lại đưa ra giao dịch này, cô nàng rõ ràng đã nhìn trúng nhu cầu phát triển của mình.
“Anh yên tâm, em sẽ nói với chú em, lúc vẽ bản thiết kế sẽ tiện thể giúp anh vẽ luôn cả hệ thống điện.”
Thấy vẻ mặt Tô Mạc có chút do dự, Thẩm Kha vội vàng nói tiếp, như sợ anh sẽ từ chối.
Một lít năng lượng Uẩn đối với người khác là vô cùng quý giá, nhưng họ đâu biết rằng, loại nước quý giá đó mỗi ngày ở khu trú an toàn có thể sản xuất đến 7 lít!
Thông tin không đồng đều đúng là chiếm lợi thế lớn trong giao dịch.
Tô Mạc mỉm cười: “Được, đổi thì đổi. Không thành vấn đề. Còn thông tin... về di tích ấy, các em biết được bao nhiêu?”
Anh thực sự tò mò về thị trấn Lương Phường.
Di tích của anh khác hẳn với tất cả những người khác, bên trong có rất nhiều thứ tốt, chỉ cần gom đủ vũ khí mở một phòng thôi là có thể thu hoạch ngoài sức tưởng tượng.
Thấy Tô Mạc đồng ý, Thẩm Kha vén tóc ra sau tai, suy nghĩ một lát rồi điềm tĩnh nói:
“Di tích đó bọn em cũng từng tổ chức người đi thăm dò, hiện tại đã nắm được khá nhiều thông tin. Nhưng mà mấy thông tin này không đáng giá lắm, vì sớm muộn gì ai cũng sẽ biết.”
“Hiện giờ theo như những gì biết được, di tích chia thành ba loại.”
“Loại thứ nhất là loại thường thấy mà mọi người vẫn nói trong kênh trò chuyện, di tích sương mù. Nơi mà người chơi đến trong loại này rất kỳ lạ, nhưng sau khi tổng hợp thông tin, bọn em đoán đó có thể là tàn tích của các nền văn minh tiền sử từng tồn tại trên Trái Đất. Cụ thể là nền văn minh nào thì chưa thể xác định vì thông tin còn thiếu.”
“Loại thứ hai... giống kiểu kho báu trong tiểu thuyết. Có khả năng loài người không phải sinh vật đầu tiên bị lưu đày tới đây để sinh tồn. Trước đó đã từng có những chủng loài khác đến, một số không trụ nổi qua các thảm họa nên nơi trú ẩn của họ còn sót lại, trở thành di tích cố định.”
“Loại thứ ba... bọn em nghi ngờ có những nền văn minh khác đang dần dung hợp với thế giới hoang tàn này. Nhưng là nền văn minh nào, với mục đích gì thì vẫn chưa thể khẳng định, thiếu bằng chứng, thiếu thông tin, chỉ đành đợi khi công nghệ khôi phục mới có thể điều tra thêm.”
Thẩm Kha nói rất kỹ, từng chi tiết đều rõ ràng mạch lạc.
Tô Mạc không nói gì, ghi lại toàn bộ thông tin bằng phương pháp ghi chú riêng, rồi gật đầu coi như giao dịch hoàn tất.
“Yeahhh! Em đi lấy dây điện với bộ điều khiển cho anh liền nhé~”
Thẩm Kha hớn hở đứng dậy, nhảy chân sáo. Sau khi hai người chào tạm biệt, cuộc gọi kết thúc.
Chẳng bao lâu sau, yêu cầu giao dịch của Thẩm Kha được gửi đến. Sau khi xác nhận không có gì sai sót, Tô Mạc chuyển 1100ml năng lượng Uẩn.
Và kèm theo một tin nhắn:
“Cảm ơn thông tin và sự tinh ý của em. 100ml này là quà riêng của anh tặng. Hãy sống sót! Vì tất cả chúng ta!”
Một luồng ánh sáng lóe lên, giao dịch hoàn tất.
Tại một căn phòng nhỏ khiêm tốn trong khu trú ẩn rộng lớn của Hoa Hạ.
Thẩm Kha hô to một tiếng, hì hục gom hết dây điện mang vào hàng trao đổi.
“Há há há, giờ thì đừng có coi thường tui chỉ vì là con gái, tưởng chỉ biết làm văn thư nha!”
Nụ cười ngốc ngếch nở trên môi, cô xác nhận giao dịch và nhận được năng lượng Uẩn.
Nhưng khi nhìn kỹ số lượng và đọc dòng tin nhắn của Tô Mạc, một cảm giác chua xót bất chợt trào dâng.
Nước mắt cảm động bất ngờ rơi xuống, thấm đẫm khuôn mặt đã khô cằn, sạm đen vì thiếu nước.
Nhận ra mình đang khóc, phản ứng đầu tiên của cô không phải là lau nước mắt, mà là dùng đôi môi khô nứt, rớm máu, tham lam liếʍ lấy vị mặn của nước mắt.
Sau đó, cô gái rạng rỡ ấy ngừng khóc, cầm lấy ô lao ra khỏi phòng, hét to:
“Tối nay ai cảm bị cảm cũng đừng lo! Bọn mình đã giao dịch được nước năng lượng Uẩn rồi! Mỗi người trước khi ngủ đều có phần!”
“Ào!”
Nước năng lượng Uẩn!
Với mấy bệnh nhẹ, dù là thuốc cũng không bằng thứ nước huyền thoại này.
Tối muộn, những người vẫn đang miệt mài làm việc trong trại lập tức ngẩng lên, ánh mắt đầy biết ơn và hy vọng.
Không ai hò reo!
Không ai hét lên!
Vì ngay từ ngày đầu bước vào khu trú ẩn, họ đã được dặn rằng:
Giữ sức! Không được hét, không được khóc. Chúng ta thiếu nước, thiếu đồ ăn, nhưng...
Phải sống để trở về Trái Đất!
“Chậc, đúng là mình hơi tự kỷ thật, chẳng ai nói chuyện với mình, ngoài con cún ngốc này.”
“Quả nhiên con người là sinh vật sống bầy đàn mà!”
Nhìn đống dây điện lớn dùng để lắp mạch, Tô Mạc nằm phịch xuống giường như con cá mặn chính hiệu.
“Bác tôi không nói gì về phí thiết kế... không biết làm bản vẽ như vậy thì cần trao đổi bao nhiêu vật tư?”
Thấy cô hơi ngại ngùng, Tô Mặc liền thẳng thắn:
“Cô cứ nói thẳng, tôi tin bên các cô không phải kiểu hét giá. Ngay từ đầu không hỏi han gì nhiều, tôi đã thấy các bạn rất chân thành rồi.”
Thẩm Kha im lặng giây lát, sau đó nghiêm túc nói:
“Anh Tô, bản vẽ này thực ra không tốn gì cả. Coi như món quà nhỏ cho lần hợp tác đầu tiên. Khu trú ẩn Hoa Hạ gửi gắm chút chân tình, hy vọng anh có thể giúp đỡ người Hoa đang gặp nạn nếu có thể.”
“Dù có là tận thế, chúng ta vẫn phải nâng đỡ nhau mà sống. Còn về những kẻ như tối nay, anh có toàn quyền xử lý. Chúng tôi 100% ủng hộ!”
Nhìn vào ánh mắt kiên định của Thẩm Kha cùng phong cách dứt khoát như quân nhân, Tô Mạc gật đầu, coi như ngầm chấp nhận điều kiện của cô ấy.
Khuôn mặt vốn đang nghiêm túc của Thẩm Kha đột nhiên không nhịn được mà rạng rỡ hẳn lên, nụ cười tươi tắn nở trên gương mặt xinh đẹp.
"Tô thần, giao dịch với khu trú an toàn xong rồi, giờ em có thể làm một vụ "giao dịch cá nhân" với anh không?"
Một nụ cười tinh quái hiện trên khuôn mặt dễ thương đó, khiến ai cũng khó mà từ chối nghe thử yêu cầu của cô.
“Nói nghe thử xem.” Tô Mạc cũng khẽ cười, vẻ mặt ung dung nhàn nhã.
“Em muốn đổi 1 lít năng lượng Uẩn, hàng trao đổi là dây điện và một bộ điều khiển cơ khí để nạp chương trình. À, thêm một chút thông tin nữa.”
“Hử?”
Nghe vậy, Tô Mạc mới quay đầu lại, phát hiện ra cuộc gọi video đã để lộ máy phát điện phía sau lưng mình.
Tô Mạc bật cười lắc đầu.
Bảo sao Thẩm Kha lại đưa ra giao dịch này, cô nàng rõ ràng đã nhìn trúng nhu cầu phát triển của mình.
Thấy vẻ mặt Tô Mạc có chút do dự, Thẩm Kha vội vàng nói tiếp, như sợ anh sẽ từ chối.
Một lít năng lượng Uẩn đối với người khác là vô cùng quý giá, nhưng họ đâu biết rằng, loại nước quý giá đó mỗi ngày ở khu trú an toàn có thể sản xuất đến 7 lít!
Thông tin không đồng đều đúng là chiếm lợi thế lớn trong giao dịch.
Tô Mạc mỉm cười: “Được, đổi thì đổi. Không thành vấn đề. Còn thông tin... về di tích ấy, các em biết được bao nhiêu?”
Anh thực sự tò mò về thị trấn Lương Phường.
Di tích của anh khác hẳn với tất cả những người khác, bên trong có rất nhiều thứ tốt, chỉ cần gom đủ vũ khí mở một phòng thôi là có thể thu hoạch ngoài sức tưởng tượng.
“Di tích đó bọn em cũng từng tổ chức người đi thăm dò, hiện tại đã nắm được khá nhiều thông tin. Nhưng mà mấy thông tin này không đáng giá lắm, vì sớm muộn gì ai cũng sẽ biết.”
“Hiện giờ theo như những gì biết được, di tích chia thành ba loại.”
“Loại thứ nhất là loại thường thấy mà mọi người vẫn nói trong kênh trò chuyện, di tích sương mù. Nơi mà người chơi đến trong loại này rất kỳ lạ, nhưng sau khi tổng hợp thông tin, bọn em đoán đó có thể là tàn tích của các nền văn minh tiền sử từng tồn tại trên Trái Đất. Cụ thể là nền văn minh nào thì chưa thể xác định vì thông tin còn thiếu.”
“Loại thứ hai... giống kiểu kho báu trong tiểu thuyết. Có khả năng loài người không phải sinh vật đầu tiên bị lưu đày tới đây để sinh tồn. Trước đó đã từng có những chủng loài khác đến, một số không trụ nổi qua các thảm họa nên nơi trú ẩn của họ còn sót lại, trở thành di tích cố định.”
“Loại thứ ba... bọn em nghi ngờ có những nền văn minh khác đang dần dung hợp với thế giới hoang tàn này. Nhưng là nền văn minh nào, với mục đích gì thì vẫn chưa thể khẳng định, thiếu bằng chứng, thiếu thông tin, chỉ đành đợi khi công nghệ khôi phục mới có thể điều tra thêm.”
Thẩm Kha nói rất kỹ, từng chi tiết đều rõ ràng mạch lạc.
Tô Mạc không nói gì, ghi lại toàn bộ thông tin bằng phương pháp ghi chú riêng, rồi gật đầu coi như giao dịch hoàn tất.
“Yeahhh! Em đi lấy dây điện với bộ điều khiển cho anh liền nhé~”
Thẩm Kha hớn hở đứng dậy, nhảy chân sáo. Sau khi hai người chào tạm biệt, cuộc gọi kết thúc.
Chẳng bao lâu sau, yêu cầu giao dịch của Thẩm Kha được gửi đến. Sau khi xác nhận không có gì sai sót, Tô Mạc chuyển 1100ml năng lượng Uẩn.
Và kèm theo một tin nhắn:
“Cảm ơn thông tin và sự tinh ý của em. 100ml này là quà riêng của anh tặng. Hãy sống sót! Vì tất cả chúng ta!”
Một luồng ánh sáng lóe lên, giao dịch hoàn tất.
Tại một căn phòng nhỏ khiêm tốn trong khu trú ẩn rộng lớn của Hoa Hạ.
Thẩm Kha hô to một tiếng, hì hục gom hết dây điện mang vào hàng trao đổi.
“Há há há, giờ thì đừng có coi thường tui chỉ vì là con gái, tưởng chỉ biết làm văn thư nha!”
Nụ cười ngốc ngếch nở trên môi, cô xác nhận giao dịch và nhận được năng lượng Uẩn.
Nhưng khi nhìn kỹ số lượng và đọc dòng tin nhắn của Tô Mạc, một cảm giác chua xót bất chợt trào dâng.
Nước mắt cảm động bất ngờ rơi xuống, thấm đẫm khuôn mặt đã khô cằn, sạm đen vì thiếu nước.
Nhận ra mình đang khóc, phản ứng đầu tiên của cô không phải là lau nước mắt, mà là dùng đôi môi khô nứt, rớm máu, tham lam liếʍ lấy vị mặn của nước mắt.
Sau đó, cô gái rạng rỡ ấy ngừng khóc, cầm lấy ô lao ra khỏi phòng, hét to:
“Tối nay ai cảm bị cảm cũng đừng lo! Bọn mình đã giao dịch được nước năng lượng Uẩn rồi! Mỗi người trước khi ngủ đều có phần!”
“Ào!”
Nước năng lượng Uẩn!
Với mấy bệnh nhẹ, dù là thuốc cũng không bằng thứ nước huyền thoại này.
Tối muộn, những người vẫn đang miệt mài làm việc trong trại lập tức ngẩng lên, ánh mắt đầy biết ơn và hy vọng.
Không ai hò reo!
Không ai hét lên!
Vì ngay từ ngày đầu bước vào khu trú ẩn, họ đã được dặn rằng:
Giữ sức! Không được hét, không được khóc. Chúng ta thiếu nước, thiếu đồ ăn, nhưng...
Phải sống để trở về Trái Đất!
“Chậc, đúng là mình hơi tự kỷ thật, chẳng ai nói chuyện với mình, ngoài con cún ngốc này.”
“Quả nhiên con người là sinh vật sống bầy đàn mà!”
Nhìn đống dây điện lớn dùng để lắp mạch, Tô Mạc nằm phịch xuống giường như con cá mặn chính hiệu.
4
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
