0 chữ
Chương 35
Chương 35
“Bắt đầu hợp nhất từ cái lõi hỏng này trước vậy!”
[Ghi chú]: Phát hiện người chơi sở hữu lõi hầm trú hoàn chỉnh, đủ điều kiện hấp thụ. Có muốn hấp thụ không?
Không chút do dự, Tô Mặc tập trung ý niệm, chọn xác nhận.
Chỉ trong tích tắc...
Tấm mai rùa trong tay bắt đầu rung lên dữ dội, chính xác hơn là... cộng hưởng!
Cả căn hầm trú như muốn nhảy cẫng lên, từng đợt chấn động nhỏ lan khắp bốn phía.
1 giây… 2 giây…
Tần suất rung lắc của căn hầm dần đồng bộ với tần số chấn động của mai rùa.
Trước mắt, lớp vỏ bắt đầu nứt toác, vỡ vụn, rồi tan chảy thành dòng chất lỏng xanh lam, từ tay Tô Mặc nhỏ xuống mặt sàn bằng đá.
ẦM!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, căn hầm như trải qua một trận động đất thật sự.
Ngay sau đó, trước mắt Tô Mặc hiện ra một cảnh tượng như ma pháp khiến anh sững sờ.
[Ghi chú]: Bạn đã hấp thụ thành công lõi hầm trú hỏng.
[Ghi chú]: Diện tích hầm trú đã được mở rộng.
[Ghi chú]: Diện tích hiện tại: 110 mét vuông.
Căn hầm vốn đã quen thuộc giờ đây như thể phát tướng, nở ra thêm 10 mét vuông.
Và ở khu vực mới mở ra, một đống đồ đạc được sắp xếp gọn gàng.
“Gâu gâu gâu!!”
Oreo, vốn đang nằm nghỉ, giờ thì như thấy ma, sủa liên hồi vì mùi lạ và khu vực mới xuất hiện.
Tô Mặc bước nhanh đến, bắt đầu quan sát.
Có hơn chục món đồ.
Đầu tiên là ba bộ quần áo còn dính máu, màu sắc lòe loẹt, thậm chí còn thấy một... áσ ɭóŧ màu hồng in hình gấu.
Bên cạnh là hai món công cụ, một rìu đá, một xẻng đá.
So với Tô Mặc đang ngày càng giàu vật tư, thì đống trang bị nghèo nàn này đúng là không biết tự lượng sức, dám đi cướp hầm người khác.
Lo sợ có chất độc hay ám toán gì, Tô Mặc dùng giáo đá gạt quần áo sang bên để lộ phần vật tư bên dưới.
Lại là một loạt thứ quý giá:
Bò khô (300g).
4 hộp sữa tươi nguyên chất.
1 ổ bánh mì to.
2 cây xúc xích ngô.
1 hộp sữa chua lên men.
1 lon Pepsi chưa khui.
2 chai nước suối đã khui nhưng chưa uống hết.
“Trúng mánh rồi, giàu to rồi!”
Kiểm tra từng món bằng giao diện game xác nhận không có gì bất thường, Tô Mặc mừng rỡ không thôi.
Bảo sao bọn kia không lo phát triển căn cứ mà suốt ngày đi cướp...
Đi làm quần quật sao bì kịp việc “bốc hơi” đồ nhà người ta!
Chỉ riêng đống đồ này mà rao trên chợ thì cũng đổi được vài lít nước sạch, mà còn là hàng “hiếm khó tìm” nữa!
Hiện giờ đồ ăn trên thị trường hầu hết là bánh mì khô cứng và thịt biến dị ngán đến nghẹn họng.
Tô Mặc lùng sục cả tuần còn chưa vớ được miếng ngon, không ngờ hôm nay trời rơi xuống cho không.
“Nếu mỗi lõi hỏng tăng 10 mét vuông thì... hấp thụ hết luôn cho nóng!”
Tô Mặc lôi nốt ba lõi hỏng còn lại ra, từng cái một xác nhận hấp thụ.
[Ghi chú]: Bạn đã hấp thụ thành công 3 lõi hầm trú hỏng.
[Ghi chú]: Diện tích hầm trú đã được mở rộng.
[Ghi chú]: Diện tích hiện tại: 140 mét vuông.
[Ghi chú]: Hầm trú đã nâng cấp, mời vào giao diện kiểm tra.
Căn hầm tiếp tục rung chuyển, thêm 40 mét vuông nữa hiện ra.
Tô Mặc đứng giữa không gian rộng thênh thang, nhìn đống vật tư ngổn ngang mà đầu óc... lâng lâng vì hạnh phúc.
Trong góc sâu nhất, anh trông thấy một cỗ máy có hình dáng na ná cái TV CRT đời cũ.
Tô Mặc không lạ gì món này, đây chính là thứ mà anh ngày đêm mong mỏi: Máy phát điện!
Anh lập tức chạy đến như gặp người yêu lâu năm.
Thân máy sơn màu xanh lam sáng bóng.
Ba ống thép to bản bao quanh phần lõi, bên sườn còn có tấm chắn bụi.
Tô Mặc cúi xuống kiểm tra, và niềm vui lập tức tụt phân nửa:
Là máy phát điện diesel của Siemens, chi nhánh ở Vô Tích.
Có vẻ bọn cướp này chôm được khi gϊếŧ quái hoặc cướp từ căn cứ khác.
Vấn đề nằm ở chỗ:
Bình dầu bị đâm thủng! Một mảng vỏ bị bật ra, lộ cả ruột bên trong.
Tô Mặc ngồi xổm xuống, cố nhớ lại mớ sách kỹ thuật từng đọc trong thư viện hồi đại học.
Nguyên lý phát điện diesel rất đơn giản:
Không khí lọc sạch trộn với dầu diesel phun áp lực cao, nén trong xi-lanh đến khi cháy nổ, tạo lực đẩy piston, biến thành chuyển động quay của trục khuỷu, kéo máy phát xoay và sinh ra điện theo nguyên lý cảm ứng điện từ.
Hồi tưởng xong, Tô Mặc thở phào:
May mà phần điều khiển không sao, nếu hỏng mạch điện là bó tay.
Giờ chỉ thủng bình dầu, hoàn toàn có thể sửa.
Anh tập trung ý niệm, gọi hệ thống lên kiểm tra thiết bị:
[Máy phát điện diesel (hỏng nhẹ)]
Công suất: 300kW (tương đương 300 kWh mỗi giờ).
Mức tiêu hao: 230g dầu/kWh (tối đa ~82L/h).
Mô tả: Máy do Siemens, Vô Tích sản xuất, chưa từng sử dụng. Mạch điện tốt, bình dầu thủng.
Hướng nâng cấp 1: Thay lõi, tăng hiệu suất, giảm tiêu hao (Cần: 1680 điểm sống)
Hướng nâng cấp 2: Chuyển sang dùng nhiên liệu sinh học (Cần: 6500 điểm sống)
Ghi chú: “Anh là gì của em? Em là máy phát điện của anh nha~!”
“Trời ơi, tận 1680 điểm? Mơ cũng không nổi bây giờ!”
Tô Mặc lắc đầu, gạt bỏ mộng tưởng nâng cấp toàn bộ.
Anh đổi sang chế độ nâng cấp theo từng hạng mục nhỏ, tuy tiêu hao có tăng đôi chút nhưng phù hợp tình hình thiếu điểm hiện tại.
“Đắt một tí cũng được, chỉ cần sửa được là tốc độ phát triển căn cứ tăng vù vù!”
Làn sáng lấp lóe, hệ thống chuyển sang liệt kê từng phần nâng cấp:
[Máy phát điện diesel (hỏng nhẹ)]
Hiệu suất: 300kW.
Tiêu hao: 230g/kWh.
Nâng cấp chi tiết:
Sửa chữa: 130 điểm.
Mở rộng bình dầu: 50 điểm.
Tăng hiệu suất chuyển đổi: 300 điểm.
Thay vật liệu cấu tạo: 420 điểm.
Đổi sang năng lượng sinh học: 4450 điểm.
...
“Sửa có 130 điểm à...”
Nghe thì hợp lý, không đắt.
Nhưng sau khi nâng áo mưa 20 điểm, nâng lối đi phụ 65 điểm, giờ Tô Mặc chỉ còn đúng 68 điểm sống.
“Thôi đành đợi mai vậy.”
Gác lại sự hưng phấn và háo hức, Tô Mặc bắt đầu thu dọn chiến lợi phẩm, kiểm kê lại tất cả thành quả sau trận đánh hôm nay.
Vật tư rơi ra từ lõi của Hoàng Bưu nhiều gấp mấy lần so với ba tên còn lại, suýt nữa thì chất đầy cả 10 mét vuông mới mở rộng.
Liếc qua một cái, Tô Mặc đã thấy ngay ba bao bánh quy lớn, chắc phải tới năm, sáu ký.
Loại bánh này rất giống bánh quy bán theo cân trong siêu thị, ăn thử một miếng, Tô Mặc hài lòng gật đầu, hương vị gần như chẳng khác gì loại đóng gói cao cấp.
Nhờ vào chức năng trữ lạnh trong không gian lưu trữ của hệ thống, tất cả vật phẩm giống như rơi vào trạng thái "Schrödinger*", chỉ khi nào Tô Mặc quan sát thì chúng mới thực sự "tồn tại".
[Ghi chú]: Phát hiện người chơi sở hữu lõi hầm trú hoàn chỉnh, đủ điều kiện hấp thụ. Có muốn hấp thụ không?
Không chút do dự, Tô Mặc tập trung ý niệm, chọn xác nhận.
Chỉ trong tích tắc...
Tấm mai rùa trong tay bắt đầu rung lên dữ dội, chính xác hơn là... cộng hưởng!
Cả căn hầm trú như muốn nhảy cẫng lên, từng đợt chấn động nhỏ lan khắp bốn phía.
1 giây… 2 giây…
Tần suất rung lắc của căn hầm dần đồng bộ với tần số chấn động của mai rùa.
Trước mắt, lớp vỏ bắt đầu nứt toác, vỡ vụn, rồi tan chảy thành dòng chất lỏng xanh lam, từ tay Tô Mặc nhỏ xuống mặt sàn bằng đá.
ẦM!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, căn hầm như trải qua một trận động đất thật sự.
Ngay sau đó, trước mắt Tô Mặc hiện ra một cảnh tượng như ma pháp khiến anh sững sờ.
[Ghi chú]: Diện tích hầm trú đã được mở rộng.
[Ghi chú]: Diện tích hiện tại: 110 mét vuông.
Căn hầm vốn đã quen thuộc giờ đây như thể phát tướng, nở ra thêm 10 mét vuông.
Và ở khu vực mới mở ra, một đống đồ đạc được sắp xếp gọn gàng.
“Gâu gâu gâu!!”
Oreo, vốn đang nằm nghỉ, giờ thì như thấy ma, sủa liên hồi vì mùi lạ và khu vực mới xuất hiện.
Tô Mặc bước nhanh đến, bắt đầu quan sát.
Có hơn chục món đồ.
Đầu tiên là ba bộ quần áo còn dính máu, màu sắc lòe loẹt, thậm chí còn thấy một... áσ ɭóŧ màu hồng in hình gấu.
Bên cạnh là hai món công cụ, một rìu đá, một xẻng đá.
So với Tô Mặc đang ngày càng giàu vật tư, thì đống trang bị nghèo nàn này đúng là không biết tự lượng sức, dám đi cướp hầm người khác.
Lại là một loạt thứ quý giá:
Bò khô (300g).
4 hộp sữa tươi nguyên chất.
1 ổ bánh mì to.
2 cây xúc xích ngô.
1 hộp sữa chua lên men.
1 lon Pepsi chưa khui.
2 chai nước suối đã khui nhưng chưa uống hết.
“Trúng mánh rồi, giàu to rồi!”
Kiểm tra từng món bằng giao diện game xác nhận không có gì bất thường, Tô Mặc mừng rỡ không thôi.
Bảo sao bọn kia không lo phát triển căn cứ mà suốt ngày đi cướp...
Đi làm quần quật sao bì kịp việc “bốc hơi” đồ nhà người ta!
Chỉ riêng đống đồ này mà rao trên chợ thì cũng đổi được vài lít nước sạch, mà còn là hàng “hiếm khó tìm” nữa!
Hiện giờ đồ ăn trên thị trường hầu hết là bánh mì khô cứng và thịt biến dị ngán đến nghẹn họng.
“Nếu mỗi lõi hỏng tăng 10 mét vuông thì... hấp thụ hết luôn cho nóng!”
Tô Mặc lôi nốt ba lõi hỏng còn lại ra, từng cái một xác nhận hấp thụ.
[Ghi chú]: Bạn đã hấp thụ thành công 3 lõi hầm trú hỏng.
[Ghi chú]: Diện tích hầm trú đã được mở rộng.
[Ghi chú]: Diện tích hiện tại: 140 mét vuông.
[Ghi chú]: Hầm trú đã nâng cấp, mời vào giao diện kiểm tra.
Căn hầm tiếp tục rung chuyển, thêm 40 mét vuông nữa hiện ra.
Tô Mặc đứng giữa không gian rộng thênh thang, nhìn đống vật tư ngổn ngang mà đầu óc... lâng lâng vì hạnh phúc.
Trong góc sâu nhất, anh trông thấy một cỗ máy có hình dáng na ná cái TV CRT đời cũ.
Tô Mặc không lạ gì món này, đây chính là thứ mà anh ngày đêm mong mỏi: Máy phát điện!
Anh lập tức chạy đến như gặp người yêu lâu năm.
Thân máy sơn màu xanh lam sáng bóng.
Ba ống thép to bản bao quanh phần lõi, bên sườn còn có tấm chắn bụi.
Tô Mặc cúi xuống kiểm tra, và niềm vui lập tức tụt phân nửa:
Là máy phát điện diesel của Siemens, chi nhánh ở Vô Tích.
Có vẻ bọn cướp này chôm được khi gϊếŧ quái hoặc cướp từ căn cứ khác.
Vấn đề nằm ở chỗ:
Bình dầu bị đâm thủng! Một mảng vỏ bị bật ra, lộ cả ruột bên trong.
Tô Mặc ngồi xổm xuống, cố nhớ lại mớ sách kỹ thuật từng đọc trong thư viện hồi đại học.
Nguyên lý phát điện diesel rất đơn giản:
Không khí lọc sạch trộn với dầu diesel phun áp lực cao, nén trong xi-lanh đến khi cháy nổ, tạo lực đẩy piston, biến thành chuyển động quay của trục khuỷu, kéo máy phát xoay và sinh ra điện theo nguyên lý cảm ứng điện từ.
Hồi tưởng xong, Tô Mặc thở phào:
May mà phần điều khiển không sao, nếu hỏng mạch điện là bó tay.
Giờ chỉ thủng bình dầu, hoàn toàn có thể sửa.
Anh tập trung ý niệm, gọi hệ thống lên kiểm tra thiết bị:
[Máy phát điện diesel (hỏng nhẹ)]
Công suất: 300kW (tương đương 300 kWh mỗi giờ).
Mức tiêu hao: 230g dầu/kWh (tối đa ~82L/h).
Mô tả: Máy do Siemens, Vô Tích sản xuất, chưa từng sử dụng. Mạch điện tốt, bình dầu thủng.
Hướng nâng cấp 1: Thay lõi, tăng hiệu suất, giảm tiêu hao (Cần: 1680 điểm sống)
Hướng nâng cấp 2: Chuyển sang dùng nhiên liệu sinh học (Cần: 6500 điểm sống)
Ghi chú: “Anh là gì của em? Em là máy phát điện của anh nha~!”
“Trời ơi, tận 1680 điểm? Mơ cũng không nổi bây giờ!”
Tô Mặc lắc đầu, gạt bỏ mộng tưởng nâng cấp toàn bộ.
Anh đổi sang chế độ nâng cấp theo từng hạng mục nhỏ, tuy tiêu hao có tăng đôi chút nhưng phù hợp tình hình thiếu điểm hiện tại.
“Đắt một tí cũng được, chỉ cần sửa được là tốc độ phát triển căn cứ tăng vù vù!”
Làn sáng lấp lóe, hệ thống chuyển sang liệt kê từng phần nâng cấp:
[Máy phát điện diesel (hỏng nhẹ)]
Hiệu suất: 300kW.
Tiêu hao: 230g/kWh.
Nâng cấp chi tiết:
Sửa chữa: 130 điểm.
Mở rộng bình dầu: 50 điểm.
Tăng hiệu suất chuyển đổi: 300 điểm.
Thay vật liệu cấu tạo: 420 điểm.
Đổi sang năng lượng sinh học: 4450 điểm.
...
“Sửa có 130 điểm à...”
Nghe thì hợp lý, không đắt.
Nhưng sau khi nâng áo mưa 20 điểm, nâng lối đi phụ 65 điểm, giờ Tô Mặc chỉ còn đúng 68 điểm sống.
“Thôi đành đợi mai vậy.”
Gác lại sự hưng phấn và háo hức, Tô Mặc bắt đầu thu dọn chiến lợi phẩm, kiểm kê lại tất cả thành quả sau trận đánh hôm nay.
Vật tư rơi ra từ lõi của Hoàng Bưu nhiều gấp mấy lần so với ba tên còn lại, suýt nữa thì chất đầy cả 10 mét vuông mới mở rộng.
Liếc qua một cái, Tô Mặc đã thấy ngay ba bao bánh quy lớn, chắc phải tới năm, sáu ký.
Loại bánh này rất giống bánh quy bán theo cân trong siêu thị, ăn thử một miếng, Tô Mặc hài lòng gật đầu, hương vị gần như chẳng khác gì loại đóng gói cao cấp.
Nhờ vào chức năng trữ lạnh trong không gian lưu trữ của hệ thống, tất cả vật phẩm giống như rơi vào trạng thái "Schrödinger*", chỉ khi nào Tô Mặc quan sát thì chúng mới thực sự "tồn tại".
4
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
