TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Càng nhớ lại, Tô Mặc càng nhìn bằng góc nhìn thứ ba để quan sát toàn cảnh...

Màu đen!

Một vệt màu đen!

Đột nhiên, anh nhớ ra, có một mảng đen trong rừng cây, không giống màu cây cối thông thường.

Nếu không có cảnh báo từ Oreo, anh chắc chắn đã bỏ qua.

Vị trí đó cách anh khoảng 100 mét, anh không thấy được đối phương, nhưng đối phương chắc chắn đã nhìn thấy anh!

Tệ rồi!

Tô Mặc đập tay vào đùi, theo bản năng định mặc đồ lên, chuẩn bị đi “thăm hỏi” một phen.

“Hắn chắc chắn phát hiện mình chỉ có một người.”

“Có thể xây được một hầm trú ẩn kiên cố như này, lại làm được hệ thống thoát nước quy mô lớn như vậy...”

“Trong mắt kẻ khác, mình chẳng khác gì một con cừu béo chờ bị thịt!”

Anh rút cây nỏ từ kho đồ, tự cười giễu.

Cây nỏ đen tuyền, dưới ánh sáng lấp lánh như phát ra sát khí.

“Không ngờ sinh vật đầu tiên mà cây nỏ này phải đối mặt... lại là đồng loại của mình.”

“Nếu không đυ.ng đến tôi, tôi tha. Nhưng nếu dám động tới...”

Tô Mặc đứng dậy, bóp nhẹ trán, đặt nỏ lên bàn cạnh giường.

Bên trái giường cách tường đá khoảng một mét.

Anh mở bảng chế tạo:

【Cuốc sắt (thường): 2 sắt / 1 gỗ.】

Đủ nguyên liệu.

Chọn, Xác nhận chế tạo!

【Ghi chú】: Trừ 2 sắt, trừ 2 gỗ.

【Ghi chú】: Chế tạo thành công cuốc sắt (thường).

Trên tay Tô Mặc xuất hiện một cây cuốc sắt đơn giản nhưng chắc chắn.

Anh vung vài cái thử tay rồi bắt đầu đào vào tường đá cạnh giường.

“Đào từ trong ra dễ hơn từ ngoài vào.”

Chẳng mấy chốc, mặt tường đá nhẵn nhụi đã bị đào thành một lỗ cao ngang người.

Tô Mặc mở bảng hệ thống, nhìn vào lỗ mới đào:

【Lối đi phụ.】

Mô tả: Chưa hoàn thiện.

Nâng cấp hướng: Lối thoát an toàn.

Nhánh: Mở rộng (5), Đào thông (60), Chất liệu (40), Gia cố (200), Cửa phụ (40).

Giới thiệu: Thỏ khôn ba hang!

“Muốn úp sọt tôi à? Phải trả giá bằng máu!”

Tô Mặc khẽ nhếch môi.

Hiện giờ thân phận đã lộ, nếu còn dám ra cửa chính thì chẳng khác nào tự nộp mạng.

Nhỡ đâu ngoài kia phục sẵn, vừa mở cửa đã bị loạn tiễn xuyên người.

May nhờ trí tưởng tượng phong phú, Tô Mặc nghĩ ra cách mở đường ngầm thoát hiểm.

Tạm thời không nâng cấp, chưa đến lúc đánh cược sinh tử.

Với con người, Tô Mặc vẫn giữ nguyên nguyên tắc cuối cùng:

“Người không động ta, ta không động người.”

Anh cũng hy vọng rằng giữa người với người, vẫn có thể cùng nhau sống sót, không cần phải chém gϊếŧ.

Thấy Oreo vẫn đi qua đi lại trong căn cứ, tai dựng lên nghe ngóng, rồi lại nằm rạp xuống đất đánh hơi...

Tô Mặc không khỏi xót xa và thương cảm.

“Ngoan, có gì bất thường thì gọi tao dậy nhé. Tao chợp mắt một lát.”

Anh mua hai miếng thịt thú biến dị từ chợ giao dịch, để vào bát của Oreo, thêm ít nước năng lượng Uẩn, rồi quay về giường, nằm ngủ mà không thay đồ.

Ban ngày không đáng sợ.

Đêm mới là thời điểm máu bắt đầu đổ.

Anh phải giữ trạng thái tốt nhất, để canh gác xuyên đêm, đề phòng bất ngờ.

Mưa vẫn trút xuống như muốn nhấn chìm cả thế giới.

Dưới màn mưa, cả không gian yên ắng đến nghẹt thở...

“Chít chít~”

Trong giấc ngủ mơ màng, Tô Mặc mơ thấy hôm nay chỉ là một phen hú vía, chẳng có ai nhắm đến hầm trú ẩn, chẳng có ai đến gây sự.

Nhưng rồi...

Trời bắt đầu tối dần.

Mặt trời lặn xuống đường chân trời, màn đêm phủ xuống.

Trong bóng tối, có người xuất hiện.

Năm bóng đen, lén lút từ phía nam, nơi có mương thoát nước, bò tới gần.

Bám theo bức tường đá, từng bước một, chúng thì thầm:

“Đệt, thằng này số đỏ thật, không biết kiếm đâu ra bản thiết kế ngon thế, giờ nằm trong hầm trú ẩn ngủ sướиɠ như tiên. Sao mình không được như vậy nhỉ?”

“Im cái mồm mày lại, Lưu Sẹo! Muốn chết hả!”

“Sợ gì, chỉ là thằng ranh gặp may thôi. Mà nó dám ló mặt ra, tao là người đầu tiên xiên nó!”

Tên Lưu Sẹo không những không im, mà còn hùng hổ hơn.

“Nó mà không ra, tụi mình cũng bó tay.”

Tên nhỏ con tóc chuột ngồi phía ngoài rìa bình tĩnh phân tích, tình hình không hề đơn giản.

Hầm trú ẩn của Tô Mặc quá chắc chắn!

Tới mức 5 người nhìn thấy lần đầu còn bị choáng!

Cánh cổng đá chạm khắc hoa văn cổ, nhìn như hợp nhất với núi đất.

Mương thoát nước từ trên đồi làm bằng đá nguyên khối, khiến cả nhóm ngẩn người.

“Lão Hoàng, tụi mình làm vậy có hơi... không đúng đạo lắm không? Hay gõ cửa xin ít đồ rồi đi tiếp cho lành?”

Tên đeo kính đi sau cùng vừa đi vừa quan sát xung quanh, mặt mày thư sinh nhưng lời nói lại tàn độc:

“Bốn mắt, lúc mày chém người đâu có chùn tay, giờ lại sợ?”

“Lưu Sẹo trinh sát kỹ rồi, hầm trú này chỉ có một thằng nhóc yếu ớt, nhờ ăn may mới sống được tới giờ! Miễn nó mở cửa, thì nơi này là của tụi mình!”

Tên cầm đầu, Hoàng đại ca, nhếch môi khinh bỉ, tay cầm chùy gai dài cả nửa người, sát khí lộ rõ.

“Gϊếŧ thú biến dị cả ngày còn chẳng đủ đồ. Mà mấy hôm nay, tụi mình kiếm từ tay người khác bao nhiêu rồi? Tự tính mà xem!”

“Gϊếŧ người còn dễ hơn gϊếŧ thú, hiểu không?”

Trong hầm trú, Oreo đã đánh thức Tô Mặc.

Chỉ vài nhịp thở, Tô Mặc tỉnh hẳn, bật dậy.

Anh cầm lấy bình nước năng lượng Uẩn trên đầu giường, uống cạn một ngụm.

Tay còn lại, nắm chặt lấy nỏ.

Tô Mặc, vào trạng thái chiến đấu!

“Là người hay là thú?”

Giữ lấy tia hy vọng cuối cùng, Tô Mặc nhìn Oreo.

Khi nhận được cái gật đầu xác nhận, trái tim anh hoàn toàn trầm xuống.

Anh từ từ bước xuống cầu thang, áp tai sát cánh cửa đá, cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Ngoài tiếng mưa rơi tí tách, vang vọng qua đất và cánh cửa đá, đôi lúc còn có tiếng “thình thịch” nặng nề như có gì đang đập vào cửa.

Đột nhiên, một âm thanh lạ, khác biệt với tiếng mưa, xuyên qua cánh cửa lọt vào tai anh.

“Lão... Hoàng... tôi... gõ cửa... dọa nó... hay là... nghĩ cách... phá được... cánh cửa này... không?”

Tiếng nói đứt đoạn, vọng vào, lờ mờ nghe được vài câu.

Tô Mặc siết chặt cây nỏ trong tay.

Người đến... không có ý tốt!

Hơn nữa, không chỉ một tên!

Bên ngoài hầm trú ẩn.

Ngày đầu tiên của thảm họa sắp kết thúc, nhưng mưa không hề ngớt, ngược lại còn xối xả và dữ dội hơn.

Trời chưa tối hẳn, một vệt sáng mờ mờ vẫn còn le lói nơi chân trời, đủ để nhìn rõ mặt đất.

Thi thoảng, một tia sét xé trời, rọi sáng năm bóng người, mặc áo mưa, tay cầm ô đen.

Những chiếc áo mưa của bọn họ khác với loại thông thường, bên ngoài còn buộc thêm nhiều mảnh vải màu mè, nhằm bịt lại các lỗ hở.

8

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.