TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Mà "cái chưa biết", luôn là thứ đáng sợ nhất.

"Nếu bên trong không có nguy hiểm, lẽ ra phải có người thám hiểm xong rồi chia sẻ rồi chứ..."

"Giờ chẳng ai nói gì về chuyện bên trong... nhiều khả năng là vì tất cả đều đã chết cả rồi."

Dù có nâng cấp đồ đạc lên, với thực lực hiện tại, Tô Mặc biết rõ bản thân không đủ sức xông pha như mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết.

Con người quý nhất là phải hiểu chính mình.

Dù từng thường xuyên tập thể dục, Tô Mặc cũng không dám vỗ ngực rằng mình mạnh như đặc nhiệm.

“Mình chẳng qua chỉ là một người bình thường, khỏe hơn tí thôi.”

“Phải hết sức cẩn trọng, không được để bị thương. Oreo, lại đây.”

Sương mù bao phủ quanh di tích giống như một lớp làm mờ.

Dù đã tiến đến cách đó chỉ còn khoảng 100 mét, tầm nhìn vẫn bị che chắn nghiêm trọng.

Tô Mặc ngồi xổm xuống, vẫy tay gọi Oreo, lúc đó đang đánh hơi thăm dò xung quanh.

“Gâu gâu, gâu gâu!”

Nhìn thấy động tác của Tô Mặc, Oreo lập tức nhào tới, chui vào lòng anh, dùng đầu cọ cọ vào ngực anh thân thiết.

Biểu cảm "nghiêm túc ngầu lòi" trên mặt nó hoàn toàn sụp đổ, thay bằng vẻ nũng nịu đáng yêu, còn liếʍ liếʍ cả cằm anh.

"Rồi rồi, ngoan nào... tí vào di tích tao sẽ giao cho mày một nhiệm vụ quan trọng.”

Trời có mắt, Tô Mặc thề rằng cái kiểu dính người này của Oreo không phải vì bị ảnh hưởng từ tính cách của anh.

Ờ... không đời nào!

Nghe đến “nhiệm vụ”, Oreo vểnh tai lên, ánh mắt nghiêm túc như một người lính đang chờ mệnh lệnh.

“Lát nữa vào trong, đừng cách xa tao quá 5 mét. Nếu cảm nhận thấy nguy hiểm, lập tức cảnh báo. Khi đó tụi mình rút theo lối đã vào, rõ chưa?”

Oreo nghiêng đầu suy nghĩ 2 giây, rồi gật đầu cái rụp.

“Ngon! Biết nghe lời phết!”

“Còn nữa, nếu bên trong có sinh vật khác, coi là kẻ địch, đừng có thấy lạ mà nhào ra làm quen đấy nhé!”

Tô Mặc đứng dậy, triệu hồi cây giáo gỗ từ kho đồ, siết chặt trong tay, bước chân kiên định tiến về phía di tích.

Khi chỉ còn cách tầm mười mấy mét, kết cấu bên trong của di tích dần hiện rõ trong tầm mắt.

Những bức tường đất thấp, cao tầm 2–3 mét, loang lổ các vết cháy đen như vừa trải qua chiến tranh.

Cảnh tượng quái đản ấy không khiến Tô Mặc chùn bước, ngược lại còn làm anh thêm tò mò.

Dựa theo quan sát, anh đoán rằng nền văn minh trong di tích không quá cao, ít nhất là chưa vượt quá tầm hiểu biết hiện tại của anh.

Anh siết chặt cây giáo, vẫy Oreo lại gần, nuốt khan một ngụm nước bọt, rồi lao mình vào làn sương trắng xóa...

“Mùi này... hơi lạ.”

Ngay khi tiến vào vùng sương mù, từng giác quan của Tô Mặc lập tức căng lên hết cỡ.

【Ghi chú】: Bạn đã tiến vào Di Tích.

【Ghi chú】: Tính năng nhận diện của giao diện trò chơi đã bị vô hiệu. Vui lòng rời khỏi Di Tích để sử dụng lại.

Âm thanh hệ thống vang lên đột ngột khiến Tô Mặc giật thót, và cũng ngay lúc đó, sương quanh người như nhận được tín hiệu, bắt đầu tan ra trong phạm vi 5 mét.

Tô Mặc không dám đi sâu hơn, mà bắt đầu đi vòng quanh mép ngoài của khu di tích, vừa đi vừa thăm dò.

Đi tầm 20 phút, vẫn chưa vòng về lại được chỗ ban đầu.

“Quái thật… di tích này lớn vậy sao?”

Ghi nhớ quãng đường trong đầu, Tô Mặc quay lại theo lối cũ.

Thế giới hậu tận thế không phải tiểu thuyết, đâm đầu vào nơi chưa biết rõ chẳng khác nào tìm đường chết.

Quay lại được điểm xuất phát, lần này anh tiến sâu thêm một đoạn.

Con đường đất vàng dưới chân như những lối mòn ở quê, chỗ lún chỗ cứng, bước đi không đều.

Đi theo bức tường đất, đến một khúc cua, tầm nhìn bất ngờ mở rộng.

Một cổng làng cũ nát như cổng đình làng xưa hiện ra trong màn sương phía trước.

Ngẩng đầu nhìn, mắt tốt của Tô Mặc giúp anh đọc được dòng chữ mờ nhạt phía trên:

"Lương Phường... Trấn?"

“Trấn?”

Thấy chữ Hán quen thuộc, lẽ ra phải thấy gần gũi, nhưng một luồng khí lạnh lại chạy dọc sống lưng anh.

Ngay bên cạnh, Oreo đột nhiên nằm rạp xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.

Không còn vẻ nhí nhảnh vừa nãy, nó như cảm nhận được sát khí đang ẩn mình trong sương.

Tô Mặc nổi hết da gà, cơ thể cũng căng cứng lại theo bản năng.

Đứng trước cổng Lương Phường Trấn, bị bao phủ trong màn sương mù dày đặc, cảm giác bất an tràn ngập trong lòng.

Không chần chừ, Tô Mặc quay người rút lui nhanh chóng.

Một cảnh tượng như trấn ma trong game kinh dị thế này, có mấy ai đủ gan đi vào?

Anh không chắc di tích của người khác có giống thế không, nhưng cái trấn này, chắc chắn là cực kỳ nguy hiểm.

Khi rẽ khỏi khúc cua, sương mù sau lưng lại từ từ khép lại, nuốt chửng cổng trấn vào bóng tối.

Dọc theo bức tường đất, Tô Mặc bắt đầu suy tính:

“Nếu bên trong nguy hiểm vậy, không vào được thì... đυ.c tường mà vào mấy nhà dân bên cạnh thử xem có gì không.”

“Oreo, canh gác giúp tao nhé.”

Tô Mặc cẩn thận tiến lại chỗ ban đầu, bắt đầu quan sát kết cấu bức tường.

Nhìn qua thì giống kiểu tường đắp bằng đất và rơm như tường nhà quê.

Dùng giáo gỗ đâm thử, một mảng tường rơi xuống.

“Được rồi đấy!”

Tường không chắc như tưởng tượng, Tô Mặc hí hửng lấy rìu sắt ra, bắt đầu đυ.c.

Tiếng “phập! phập!” vang lên từng nhát rìu nện vào tường.

Từng mảng đất rơi xuống, anh càng thêm khí thế.

Tường chỉ dày tầm nửa mét, chưa đầy 5 phút sau, RẦM, một khoảng tường sụp đổ.

Một cái lỗ đủ cho 3 người cùng chui qua hiện ra trước mắt.

Từ lỗ hổng nhìn vào trong, có thể lờ mờ thấy một kiểu nhà ngói ba gian kiểu cũ.

Bên trái, bên phải và giữa, ba gian phân bố đều nhau.

“Oreo, kiểm tra xem quanh đây có mùi gì nguy hiểm không.”

Tô Mặc ngồi trên tường, ngó vào trong.

Ba căn nhà đều có khóa ở cửa, giống như chủ nhà đi vắng từ lâu. Không có dấu hiệu người sống.

Oreo dựng tai nghe ngóng, rồi cúi đầu ngửi ngửi khắp nơi, sau cùng lắc đầu: “Không có mùi sinh vật sống”.

Tô Mặc thu giáo gỗ vào, tay cầm rìu sắt, bước một bước vào trong sân, lòng đầy cảnh giác.

Thực ra lúc nãy anh không quan sát vu vơ đâu, mà là đo sẵn đường thoát hiểm rồi.

Từ chỗ này chạy ra khỏi di tích, ước chừng khoảng 30 mét.

Người bình thường chạy trên địa hình này cỡ 5 mét/giây, tức là chỉ cần dưới 10 giây là có thể thoát ra.

Bước chân chậm rãi tiến về giữa sân, ánh mắt Tô Mặc liên tục quét qua cả ba căn nhà.

Bỗng, “Vụt!”

Một cái bóng đen lao tới, đâm sầm vào giáp ngực của Tô Mặc, khiến anh ngã lăn ra đất!

8

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.