Chương 43
Nguyệt dạ sát cơ (1)
Chương 43: Nguyệt dạ sát cơ (1)
Chu Sơn liếc nhìn Lục Ẩn một cái: “Đây không phải do ta nói, mà là sự công nhận của tất cả mọi người. Bạch Tuyết được mệnh danh là nữ nhân đẹp nhất Hoa Hạ, không ai sánh bằng. Không có ngôi sao nổi tiếng, người nổi tiếng trên mạng, hoa khôi đều không thể sánh bằng một ngón tay của nàng.”
Nói đến đây, Chu Sơn kỳ quái cười nói: “Ban đầu ta cũng không tin, nhưng sau khi nhìn thấy nàng, ta tin rồi. Nữ nhân này trời sinh chính là để tôn thờ. Từ nữ thần này dùng trên người nàng không hề quá lời.”
Lục Ẩn bật cười: “Có phô trương như vậy không?”
“Nữ thần? Khẩu khí lớn quá rồi thổ dân vẫn chỉ là thổ dân. Nếu cho ngài gặp Thải Tinh Nữ còn không thể không quỳ xuống nịnh bợ.”
Granny đột ngột chen vào, chế giễu.
Lục Ẩn lạnh lùng nói: “Sau này ta không muốn nghe thấy hai từ thổ dân từ miệng của ngươi. Đi xuống gác cổng.”
Granny hừ một tiếng, không dám tranh cãi với Lục Ẩn, quay người bỏ đi.
Chu Sơn ngượng ngùng, thảo luận nữ nhân bị một nữ nhân khác nghe thấy không tốt lắm.
“Chu huynh tiếp tục đi.”
Lục Ẩn nói.
Chu Sơn ho khan vài tiếng: “Thực ra cũng không có gì đáng nói. Lưu Thiểu Ca anh tuấn, Bạch Tuyết xinh đẹp, hai người là một cặp đôi hoàn hảo.”
“Thực lực thì sao?”
Lục Ẩn tò mò hỏi, ánh mắt sáng ngời.
Chu Sơn nhún vai: “Ta và Lưu Thiểu Ca đều là ở Hạ Tứ Thánh, Bạch Tuyết là Thượng Tam Thánh. Tuy có tin đồn Lưu Thiểu Ca cẩn trọng giỏi giấu giếm, nhưng cho dù y mạnh hơn ta cũng không mạnh hơn bao nhiêu.”
Lục Ẩn gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Mặc dù Chu Sơn nói bóng gió rằng hắn không hiểu rõ về Lưu Thiểu Ca, nhưng Lục Ẩn nghe ra được ấn tượng của hắn về Lưu Thiểu Ca không tồi. Quang Thánh từ trước đến nay đã là sự ca ngợi tối cao, hình tượng mà Lưu Thiểu Ca thể hiện bên ngoài quá hoàn hảo, ngoại trừ người tình cờ sống sót như hắn, chỉ có người chết mới biết được mặt tối của Lưu Thiểu Ca.
Lục Ẩn vốn cho rằng kẻ thù chỉ có một kẻ thù duy nhất là Lưu Thiểu Ca, nếu Lạc Thánh Bạch Tuyết thực sự có quan hệ với y, kẻ thù có thể sẽ tăng lên.
Xã hội chính là như vậy, một chút chuyện xảy ra có thể làm rung chuyển toàn thân, ngón tay Lục Ẩn gõ vào tường, chìm vào suy tư.
Mãi đến chiều tối, thú triều mới rút lui hoàn toàn.
Sau khi trời tối Lục Ẩn rời khỏi Kim Lăng, trên người hắn không còn nhiều Hỏa Diễm Tinh Thể, cần phải đào thêm một ít.
Ánh trăng chiếu xuống, soi sáng cả mảnh đất lạnh lẽo. Ngoài tiếng cắn xé khiến người ghê rợn từ bóng tối, trên vùng đất trống trải này chỉ còn tiếng gió lớn gào thét.
Khi Lục Ẩn đến bên kênh rạch nơi có Hỏa Diễm Tinh Thể, nhìn thấy một bóng người lẳng lặng đứng đó, là một nam tử, tóc bạc ngắn, ngẩng đầu nhìn trăng, ánh mắt có chút mơ hồ.
Ngay khi nhìn thấy người này, biểu cảm của Lục Ẩn đột ngột thay đổi. Vị trí này ngoài zombie chúa tóc dài, Hỏa Diễm Tinh Thể và cái hộp sọ có thụ nhãn rùng rợn kia, người này là trùng hợp hay cố ý đến đây?
Lục Ẩn không biết có người ở đây, không cố ý che giấu thân hình, nam tử tóc bạc tự nhiên cũng phát hiện ra hắn.
“Ngươi là ai?”
Ánh mắt Lục Ẩn nghiêm trọng, sắc mặt cảnh giác, hắn không biết thực lực của người này , nhưng luôn có cảm giác nguy hiểm cực độ lan tràn, khiến hắn không muốn đến gần người này, trong đầu luôn quanh quẩn hộp sọ có thụ nhãn kia.
Nam tử tóc bạc nhìn Lục Ẩn, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, đúng lúc này, ánh trăng bị mây che phủ, làm cho đất trời chìm vào bóng tối.
Trong nháy mắt, da đầu của Lục Ẩn tê dại. Trong bóng tối, một tia sáng lóe lên, Lục Ẩn thi triển Du Thân Bộ cấp tốc lùi lại, đồng thời lòng bàn tay phải ra đòn, lòng bàn tay hiện ra những ngôi sao, dưới ánh sáng trắng chói lọi, đôi mắt lạnh lùng lóe lên sự ngạc nhiên. Ánh sáng trắng đột ngột chuyển động nhanh, va chạm với lòng bàn tay phải của Lục Ẩn.
Trong mơ hồ, Lục Ẩn nhìn rõ được ánh sáng trắng xuất đến từ một thanh Đao Hồ Điệp tuyệt đẹp. Lưỡi dao sắc bén xé toạc không khí với tốc độ mắt thường khó phân biệt, hoàn toàn đêm uy lực bạo phát của Thiên Tinh Chưởng đánh tan.
Tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, không khí xung quanh biến dạng. Cả hai đồng thời lùi về sau.
Ánh trăng một lần nữa xuất hiện chiếu xuống mặt đất, soi sáng hai người.
Ánh mắt Lục Ẩn nghiêm trọng, người này đã chặn đứng được một đòn Thiên Tinh Chưởng toàn lực của hắn.
Phía đối diện, nam tử tóc bạc kinh ngạc, sau đó gãi đầu nói: “Cái kia, xin lỗi nhé, ta tưởng là Zombie cho nên mới tấn công, thật có lỗi thật có lỗi, ha ha.”
Lục Ẩn nheo mắt, nhìn chằm chằm nam tử, rồi mĩm cười: “Không cần khách khí, ta cũng tưởng rằng Zombie cho nên mới ra tay, may mà ta không dùng hết sức, chỉ dùng không đến một nửa lực thôi, không làm ngươi bị thương chứ.”
1
0
6 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
