TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Các hạ cứ ở lại, bần đạo chuồn trước.

Lương Hạo, Đạt Thiên Minh, Lý U Hải. Ba người ba cặp mắt trầm tư giao nhau.

 "Ái Tha-"

 "Khụ khụ, U Hải đạo hữu. Có gì nói sau đi ha, vẫn là xem qua Hạo đạo hữu cái đã."

 Chặn họng Lý U Hải thành công, Thiên Minh mặt không hề giả trân, cao thâm mạc trắc đi đến bắt mạch cho Lương Hạo.

 "Vô danh vô thực, xuống chút rồi qua trái chút. Các hạ rốt cuộc là làm sao tu luyện đấy, cả kinh mạch cũng bắt sai."

 Đang tỏ vẻ Thiên Minh chợt khựng lại, hắn hình như quên mất rằng, cái người đang bên cạnh là một y sư. Tâm không nghĩ, sắc không biến, tuy hơi mất mặt nhưng không để ý là được, vì cũng đâu nói gì được. Nói ít ngu ít, nói nhiều ngu nhiều, càng nói càng ngu.

 Trời đêm trăng khuyết, gió lạnh hiu hiu, Lương Hạo chợt thấy tức ngực, trừng to mắt, khí huyết nghịch đảo thổ huyết ra đất. Từ huyệt bách hội, ma khí chảy xuống ào ạt theo toàn thân kinh mạch, thậm chí là đi đến đan điền, lợi hại hơn, còn gần như muốn cường thế xâm nhập vào thức hải của y.

 Lý U Hải đứng xem không khỏi nhíu mày, Đạt Thiên Minh cảm nhận được hơi lạnh đến tận xương ốc ở hướng Lương Hạo, lo lắng lùi ra sau, thầm hỏi, "Hắn sao thế, cảm giác ma khí cực kỳ mạnh, chắc sẽ không phải sắp tẩu hoả nhập ma rồi đấy chứ."

 "Cái này nhìn không giấu như tẩu hoả nhập ma, mà giống như là trúng bùa thì đúng hơn." Lý U Hải bình tĩnh chỉ vào đỉnh đầu Lương Hạo phân tích nói.

 "Bùa? Sao ngươi biết, không lẽ có người xâm nhập tông môn!".

 "Ma khí nào lại tụ tại đỉnh đầu rồi truyền khắp cơ thể thế kia, cái này hẳn là có người cách không thi pháp, muốn ám hại đạo hữu ấy." Lý U Hải rất thành thật, giải thích cho người mù Đạt Thiên Minh.

 Bình thường có lẽ hắn sẽ trêu đùa một chút, nhưng với tình hình nay đùa nhây chỉ gây thêm phiền hà, rối rắm.

  "Giờ làm gì?"

 U Hải tới gần quan sát chăm chú, hơi nghi hoặc lẩm bẩm rồi nói "Trong tử lại có sinh?"

 "Thiên Minh, ngươi thử vận pháp quan sát bên trong xem thế nào."

 Thiên Minh hơi ngơ ra hỏi, "Pháp nào?"

 "Công pháp!"

 "à". Hắn gật đầu, bước đi nhanh chóng tới bên Lương Hạo, Tam Giác Âm Diệu Pháp vận dụng hết công suất.

 Âm thanh trong hư không dần nhỏ đi, để lại một cảm giác kỳ lạ trong người y. Không màu, không thanh âm, không hình thái, nhưng lại có thể nhận ra được xung quanh, một tầm nhìn bao quát toàn phương vị, không thể thấy rõ được.

 Phạm vi tầm nhìn to ra, chứa đựng cả Lương Hạo vào trong đó. Thiên Minh tập trung hơn, phạm vị thu nhỏ hơn trên người Lương Hạo, trên người y như có gì đó lại như không có gì, làm cho Thiên Minh có chút khó chịu, rất giống như bị say vậy.

 Lý U Hải hỏi thăm, Thiên Minh bất lực lắc đầu, "Không biết lại như biết, bị chặn ở bên ngoài, không cảm nhận được gì."

 Híp mắt xem ma khí đang hạ xuống như vách nước chảy xiết. Lý U Hải hơi có hiểu ra, chỉ điểm, "Nhớ là, Thiên Minh đạo hữu còn có luyện một công pháp khác, gọi là Lôi Quang Vô Niệm nhỉ?"

 ".....Ngươi theo dõi ta à?". Thiên Minh im lặng vài giây, đảo mắt nhìn liếc qua U Hải rồi trả lời.

 "Nghe từ Minh Thư đạo hữu."

 Hắn bán tin bán nghi xem ánh mắt không thể nào chân thành hơn của U Hải, nhưng sao đi nữa, cũng chỉ đành bỏ qua. Bình thường tên thư sinh đó sẽ không dễ dàng nói ra danh sách thông tin tu tập công pháp, không biết gã này làm sao moi thông tin từ Thư Minh được, còn là công pháp hắn còn cố ý ẩn đi để làm bài tẩy nữa chứ.

 "Vậy thì sao?"

 "Đạo hữu hãy vận pháp chung với Tam Giác Diệu Âm, có lẽ sẽ có hiệu quả bất ngờ."

 Thiên Minh mí mắt nâng cao, vận công cả hai công pháp cùng lúc, tên đạo sĩ thối này muốn hắn loạn kinh mạch rồi chết hay gì.

 Lý U Hải đoán được ý nghĩ của đối phương cũng liền giải thích, "Có một số công pháp vẫn là có thể vận công cùng lúc, Lôi Quang Vô Niệm là một trong số đó, lúc các hạ luyện kiếm có dùng qua Lôi Quang chứ?"

 "Không."

 Khoé miệng hơi nhếch lên, U Hải có chút hoang mang hỏi, "Vậy là đạo hữu tu luyện như thế nào?"

 "Thì, đả toạ vận công, một chu ba tức, một ngắn hai dài, linh khí vào, trọc khí ra, thông thấu kinh mạch." Thiên Minh với giọng điệu chắc chắn, rất hiển nhiên nói.

 "Ai giới thiệu cho các hạ công pháp vậy?"

 "Thư Minh."

 "...."

 Lý U Hải không biết nên nói tiếp không nữa, nhưng nhìn đệ tử nhập môn càng lúc không ổn, hắn cũng chỉ đành khi nào gặp mặt, xin lỗi Thư Minh một tiếng vậy.

 "Có lẽ là do đạo hữu ấy quên đưa thêm quyển tu luyện tâm đắc, thật ra, Lôi Quang Vô Niệm muốn phát huy hết sức mạnh, thì phải dùng chung với công pháp khác hoặc đấu kỹ. Khi đó mới là Lôi Quang Vô Niệm, tự nhiên mà hiện, không cẩn động khẩu, không cần động ý, lôi quang chớp hiện."

 Đạt Thiên Minh được khai sáng, lập tức hiểu ra vì sao mình tu luyện bấy lâu chỉ mới nhập môn, ra là luyện sai hướng.

 Cái gì mà quên chứ, cẩu thư sinh rõ ràng là vẫn còn ghi thù vụ lúc hắn chưa thành thạo Tam Giác Diệu Âm Pháp, lỡ vung tay hơi mạnh rồi tuột bay mất quyển công pháp, rơi vào đâu y. Hắn thề đó không phải hắn cố tình, thế mà gã thư sinh thế mà lại ghi thù.

 Kẻ mù như hắn thì có ý xấu gì chứ, còn quyển sách chỉ là do trượt tay mà thôi, gã thư sinh lại nở lòng nào chơi hắn một cú như vậy.

 Không biết tên này đang suy nghĩ gì, nhưng Lý U Hải biết chắc rằng, nó tuyệt đối không tốt lành gì, ánh mắt của gã đã nói lên hết điều đó. Mà coi như là chỉ điểm hậu bối vậy, may thay cũng từng luyện qua, có thể xem là y có duyên với hắn vậy.

 Nhanh chóng đả toạ, Thiên Minh nhớ lại kinh văn trong Lôi Quang Vô Niệm, thân thể tự nhiên, thành thạo vận dụng Tam Giác Diệu Âm Pháp. Nhị pháp kết hợp, nhuần nhuyễn thứ tự, rất nhanh liền phá được bức tường vô hình đó.

 Phạm vị cảm nhận của hắn thăm dò vào bên trong thân thể Lương Hạo, cứ mỗi lần thấy hơi mê man, thì pháp lực trong thân thể hắn liền tự động di chuyển, hoá thành tia chớp, phá nát chướng khí chặn đường.

 Trong vô minh, một hình ảnh huyền ảo vô sắc, hiện lên trong đầu y, một thứ như sâu róm lại giống rết, chân nhiều vô số kể, lông khắp tứ chi, đang bò loạn đâu đó trong người Lương Hạo. Nó hình như cảm nhận được bản thân bị phát hiện, một cú liếc mắt, lập tức khiến hắn choáng váng đầu óc, không chịu nổi mà phải ngừng lại.

 Đem thứ mình thấy được kể cho Lý U Hải, y liền rơi vào trầm ngâm, bất động thanh sắc, vỗ vai hắn tươi cười nói, "Đạo hữu, làm phiền ngươi trông chừng tân đệ tử rồi, bần đạo đi gọi cứu viện ngay đây."

 "Ngươi nói cái gì?". Vô thức đáp lại thì Lý U Hải đã phi thiên, độn pháp chuồn mất từ lâu.

 Đạt Thiên Minh ánh mắt trừng lớn, sừng sỡ nhìn xem mình lại nhìn qua Lương Hạo, người có khí thế sẵn sàng tẩu hoả nhập ma bất cứ lúc nào.

 "Cẩu nhà ngươi! U HẢI!!!"

 Há miệng chửi một tiếng lớn cho đã cái lòng ngực, không hiểu thấu một cái nhiệm vụ tự dưng khi không lại xuất hiện đè lên vai. Nhưng mà hắn cũng không thể vì thế mà mặc kệ Lương Hạo, nên đành phải ở lại, vẫn là ý nghĩ đó, thật là xui, biết thế không lẻn xuống núi cho rồi.

 Có vẻ để thêm phần kịch tính, Lương Hạo hai mắt đột ngột lạnh băng, một cú bật người nhẹ nhàng đứng dậy. Cả người âm thịnh dương suy, Đạt Thiên Minh không cần công pháp cũng cảm giác thấy rõ rệt.

 Không biết là người, còn tưởng là quỷ, "Còn tốt là ta mù, KHÔNG SỢ!"

 Lương Hạo có lẽ cũng nghĩ vậy, hắn từng bước lại gần, tiếng rít xẹt xẹt phát ra từ miệng y. Bản thân âm thanh đã khó nghe còn được, đến chỗ Đạt Thiên Minh nó còn gấp bội lần.

 Tam Giác Diệu Âm Pháp, cực kỳ thực dụng và tiện lợi đối với người mất thị giác, có ba tầng, tập trung vào thính giác và xúc giác, tầng thứ ba là hai giác quan hoà nhập, tâm thức khai mở, giúp người luyện dù có mù cũng có thể hơn hẳn người thường.

 Lợi hại hơn, công pháp khi luyện đến mức cao thâm, lô hoả thuần thanh. Người học có thể xem công pháp như bản năng, tự do vận dụng tùy lúc.

 Nhưng điểm yếu cũng rất chí mạng, hai giác quan cũng do đó nhạy quá mức, còn là loại không thể điểu chỉnh. Mà một trong hai bị suy yếu thì tâm thức cũng không thể mở, tương đương phế.

 "Cấu thí nó, còn có thể chơi vậy!". Thiên Minh mắng lớn một tiếng, muốn nói thêm nhưng tiếng xiếc khó chịu đó cứ làm gã ớn hết cả ốc, khó mà thành tiếng, chỉ có thể uất ức xả hết vào lại trong lòng.

................

 Hoang cảnh trời đêm thật yên bình, nhưng sự yên tĩnh này lại bao phủ bởi vẻ lạnh lẽo và cô tịch. Không khí lạnh se chút gió trời cao, khiến cả không gian trở nên tĩnh mịch, âm u. Đối với người thường, nó như một vùng khoảng không lạnh giá và hợp thở, nơi mà sự sống đã bị cuốn trôi từ lâu, nhưng với tu sĩ Kim Đan như Lý U Hải thì chẳng là gì.

 "Không phải bần đạo không muốn giúp, nhưng duyên ai đó nhận, nạn này đạo hữu phải tự lực rồi."

 "Aizz... Mà quan trọng nhất là người đứng sau màn. Chuyện này phải mau báo lại cho hội động trưởng lão, người sau màn cách không thi pháp, đưa cổ trùng vào thế mà chẳng có chút động tĩnh gì, không thèm nhìn mặt đại trận ra gì. Ôi...tông môn chúng ta không biết từ khi nào chọc được đại nhân vật như thế không biết." Lý U Hải bay trên trời, buồn rầu lẩm bẩm.

Hiện giờ tông chủ không ở nhà, không tính đại trưởng lão, lão tổ và Tình Đạo, thì chỉ còn có sáu vị trưởng lão là tin được, lần này tông môn khó tránh một phen lộ diện rồi.

...

 Thiền viện, Đạt Thiên Minh hai chân bốn cẳng, né tây lại sang đông. Ngự gió đạp không, cố gắng hết sức rời xa Lương Hạo đang điên cuồng phi thân với tay bắt lấy gã ở sau.

 Sau khi tên đạo sĩ thối đi được nữa khắc, Lương Hạo tình trạng càng lúc xấu đi, cụ thể là theo chiều hướng bạo lực hơn, còn sinh lực thì rất là tràn trề và năng động. Đuổi hắn nãy giờ luôn mà.

 Liếc mắt ngó Lương Hạo, song thủ như ưng vuốt bám chặt vào thân cây, giữ vững như đứng trên đất bằng. Mỗi lần tung người, liền phi thân qua một cây khác, một mạch trình tự mà thành, không một chút động tác dư thừa, kỹ năng leo cây này còn thông thạo hơn cả khỉ, thật khiến người phải khâm phục sát đất.

  Hắn mà không học được Đạp Phong Thuật, thì chắc đã bị tóm gọn tại chỗ từ lâu, nếu đổi hắn thành y. Lấy thân thể người thường chạy nhảy như khỉ thế kia, thứ lỗi, làm không nổi.

 Một câu chuyện thường sẽ có rất nhiều thứ đột nhiên xảy ra, dĩ nhiên, không ngoại lệ. Gió trời tự dưng nhẹ đi rồi biến mất, chỉ còn có âm thanh tiếng rít, tiếng chân và một câu chửi tục rất đau đớn.

 "Lão thiên!!!!". Đạt Thiên Minh rơi xuống cùng với tiếng hét vang trời của mình.

----------------

Ở đâu đó, Vy Anh năm trên giường, hai mắt lim dim cầm lấy quyển sách, vẫn là không cưỡng lại được cám dỗ của cơn buồn ngủ, cô nhắm mặt dần chìm vào giấc ngủ trong khi tay vẫn giữ chặt quyển sách.

- Hiểu biết thêm về,

pháp thuật -

 Đạp Phong Thuật bản thoái hoá của Đạp Không Thuật, giúp tu sĩ bước đi trên gió, bão thì chịu, gió lớn dễ đi, gió nhỏ phiêu phiêu. Còn nếu không có gió, té ngã tự chịu, u đầu chắc do xui. - Tác giả - Sư Tổ Nguyễn Trải.

----------------

14

0

5 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.