TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Tình cờ

Cứ mỗi lần bạn tự nhủ với lòng sẽ dậy sớm để chuẩn bị cho ngày mới thì chiếc chăn và cái đệm sẽ kéo bạn lại và thủ thỉ những lời đường mật "còn sớm lắm, lo gì, nằm thêm một chút nữa đi!" Trong cơn mở ngủ bạn sẽ vui vẻ chấp nhận điều đó.

Thế là bạn muộn học!

Tôi bật dậy khỏi cái chăn, lao người với tốc độ của một con thiêu thân trước lửa, tôi thực hiện vệ sinh và mặc quần áo chưa tới năm phút. Dắt cái xe ra khỏi lán,tôi không quên đóng lại cửa.

Nhìn lại đồng hồ một lần nữa, sắp qua giờ truy bài rồi. Giờ tới lớp thì ăn no đòn, hay là xin nghỉ nhỉ.

Nghĩ là làm tôi bấm số của cô giáo,tiếng tút tút ngân dài làm thời gian cũng như kéo dài ra.

- Alo Phong à, cô nghe đây. Có chuyện gì không em.

- Huhu cô ơi, cho em xin lỗi cái xe của em nó bị thủng xăm rồi. Có khi không đi học được, cô cho em xin nghỉ được không ạ.

- Lần thứ ba trong tuần rồi em xin cô nghỉ đó Phong ạ. Giờ một là em lên trường hoặc hôm mai em cô sẽ gọi phụ huynh lên trường. Em chọn đi.

- Cô ơi, thôi để giờ em mang xe đi sửa cô đừng gọi phụ huynh của em.

Thế là tuần này méo còn chuyện được nghỉ học rồi, tôi vẫn còn yêu cái cuộc sống này lắm, chưa muốn bị liệt giường đâu.

Tiếng xe hú dài, vít côn ga,chiếc xe của tôi tăng tốc, phóng ra khỏi con ngõ nhỏ.

Đầu ngõ, hương lúa phảng phất phả vào, một màu đen óng mượt chạy qua cắt ngang lối rẽ.

Chiếc xe xòe theo một vòng cung rồi đập cái huỵch vào cột điện gần đó, cả cơ thể tôi theo quán văng ra ngoài, đất trời qua mắt tôi xoay vòng vòng, ê ẩm hết người nhưng không có chỗ nào quá nặng. Tôi đứng lên, phủi bớt bụi bẩn trên người, cái áo sơ mi có thêm một vết rách rồi.

Tiến về cái người đang ngồi ở kia, tôi lúc này đang "bốc hỏa" rồi. Đi học muộn, đối mặt với cái cấm túc và một bản trường ca sắp tới, giờ lại thêm phát hôn đất này nữa. Tôi muốn xả lắm rồi. Nhưng lời chưa qua miệng thì tiếng đã im bật. Mái tóc đen dài, làn da trắng bóc với khuôn mặt của nàng Kiều. Mất nước đổ thành cũng vì đây.

- Xin lỗi, bạn không sao chứ, mình ẩu quá, thành thật xin lỗi mà! - Tôi tiến lại,

- Lỗi của mình mới phải, mình xin lỗi với đúng.

Nói rồi cô ấy cùi gập người theo đúng chuẩn phong cách của các anh bạn Nhật.

- Thôi, bạn đừng làm vậy mà mình ngại lắm.

Mười bẩy năm chưa một lần biết tới mùi gái nay lại được một hoa khôi xin lỗi thế nãy, thật khiến lòng bối rối.

- Cậu là học sinh mới à.

- Ủa, sao cậu nghĩ tớ là học sinh mới.

- Chỉ là nhờ một vài chi tiết nhỏ thôi, theo như tớ nghĩ cậu với tớ đều xêm tuổi nhau (nhìn năm trên thẻ học sinh đấy), thêm nữa lại áo cậu mặc có cổ xanh, là loại áo đặc trưng của trường ta.

- Uầy, giỏi quá đi à. - Cô nàng mỉm cười.

- Cậu còn là người từ nơi khác đến cơ.

- Đoán chuẩn thế.

- Nhưng mà chỗ này cách xa trường lắm đấy, giờ sắp sang tiết hai mà cậu còn ở đây thì không ổn đâu.

- Ông bà ấy thả tớ ở đây, bảo sẽ có người đón, nên tớ đang đợi thôi, mà lâu quá lên thành ra tớ định chạy ra quốc lộ để bắt xe.

- Ài, người đâu mà vô trách nhiệm, thôi để tớ lai cậu lên trường cho, mà cậu cũng lên băng lại vết thương đi.

Tôi chỉ về phía khuỷa tay cô, một chút máu đã thấm lên màu áo trắng, đau lòng thật.

Nhưng có lẽ tôi lên lo cho cái xe của mình nhiều hơn, có lẽ phanh sau với cái yếm xe tan rồi.

Tiến lại, tay tôi run run lật chiếc xe lại, nhưng kì lạ thật, ngoài một đoạn xước hình vòng cung thì còn lại cái xe đều ổn.

Tiếng nổ êm ru khi tôi khởi động càng giúp lòng tôi an tâm hơn.

- Lên đi, mà trước hết thì dán cái băng keo này trước đã.

Tôi đưa cho cô ấy cái băng vết thương lấy từ trong cặp xách. Dù ngồi đằng sau nhưng thi thoảng hương hoa nhài nhè nhẹ vẫn phảng phất về phía trước

Tôi lúc này đang ngồi yên vị trên lớp, lúc tôi đến đã là ra chơi tiết một rồi, phải thuyết trình đủ kiểu bác bảo vệ mới cho chúng tôi vào, hai người chia tay nhau mà còn chả kịp biết tên nữa.

Cô nàng lúc này đang ở dưới nhà hiệu bộ để làm thủ tục nhận lớp.

- Mày gan to thật đấy, Phong. Một tuần có sáu buổi, mày xin nghỉ hai còn đâu là đi học muộn gần hết. Tao méo hiểu mày có muốn thi đại học không vậy.

Thằng đang nói này tên Trung, bạn học từ thời tiểu học của tôi. Khác với một thằng như tôi thì nó đúng chất là một học sinh gương mẫu luôn, chỉ tội cho nó cái ngoại hình có phần giống "ngó sen".

- Tao vẫn thi được mà, điểm kiểm tra cũng có thấp lắm đâu.

- Nhưng tao đang nói cái ý thức, ý thức đó, mày hiểu không?

- Lần sau tao sẽ rút kinh nghiệm mà.

Tôi trả lời nhưng được đáp lại bằng một vẻ mặt không mấy là tin tưởng. Đành vậy, dù sao thì có vài truyện không thể nói ra được.

Tiếng trống hiệu vang lên kết thúc giờ ra chơi. Tiết hai tới, tiết của cô chủ nhiệm, tôi nghĩ mình lại sắp được nghe một dàn văn tế rồi.

- Trước khi học cô có một chuyện thông báo tới các em. Do một chút sơ xuất lên bây giờ cả lớp chúng ta sẽ có thêm một bạn học sinh mới.

Tiếng xì xầm rộ lên, một suy nghĩ chợt thoáng qua trong tôi. "Chẳng lẽ..."

- Vào đi em. - Cô giáo vẫy tay về phía cửa lớp nơi một dáng người đang lấp ló.

Đúng luôn rồi!

Mái tóc đen dài, bước chân thanh thoát. Tiên nữ giáng trần, mỗi bước đi đều theo sau là tiếng trầm trồ.

- Tên mình là Hồ Thị Thanh Nguyệt. Bắt đầu từ hôm nay mình sẽ học cùng mọi người. Mong mọi người giúp đỡ!

Tiếng vỗ tay vang rộ dưới lớp, đặc biệt là đám con trai.

- Giờ thì em chọn chỗ của mình đi, Nguyệt.

Đôi mắt đó quét một lượt vòng quanh lớp và hướng về phía tôi. Khoan đã đừng tới đây mà bà cô, tôi không muốn có thêm "kẻ thù" đâu.

- Em chọn chỗ này ạ.

- Ngồi cùng cậu Phong sao.- Cô giáo nhìn tôi mà nhíu mày.

- Thôi được, Phong cố gắng giúp đỡ bạn mới.

- Mong bạn giúp đỡ mình nha!

Đừng có xích lại với tớ chứ, đừng cười mà, xin cậu đó. Tôi có thể cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình, bất an thật.

Tiết học trôi qua và nhường chỗ cho giờ ra chơi. Bọn con gái xúm vào chỗ Nguyệt như thiêu thân với đống lửa. Còn về phần tôi bị đám con trai lôi ra một góc khác.

- Chú với em học sinh mới quen nhau à?

Hình như các chú ghì anh hơi chặt rồi.

- Có quen chút, anh chỉ giúp bạn ấy một chút thôi.

- Giúp gì.

- Trở bạn ấy tới trường.

- Ù ôi anh Phong tôi, anh Phong tôi giờ lại quen được gái trên đường cơ đấy. - Thanh niên to mồm này là Hiệp.

- Thế có muốn múc không, biết nick Face chưa?

- Không thì để anh múc cho. Chú gà lắm em ạ.

Hai thằng luân phiên nhau nói đó là Trung H và Huy. Bọn lợn này lúc méo nào cũng trêu tôi được, dù là bản thân có hám gái nhưng cũng đã đến mức bấn quá đâu, chỉ là do tôi không giỏi ăn nói thôi mà.

- Im đê, đéo có múc miết gì hết đâu mà hỏi. Chắc con bé kia có người yêu rồi, mỡ đâu mà húp.

- Đã biết em ấy có người yêu rồi cơ.

Cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra cho tới tận khi vào lớp, nhưng toàn là về những thứ "xamlol" và hầu như toàn chọc phá tôi là chính.

Tiếng trống giục giã vang lên, kết thúc cho một ngày học. Chiều nay may mắn là bọn tôi được nghỉ.

- Đứng đợi ở ngoài cổng đi, để tớ lai cậu về lại chỗ đó. Mà sao cả ngày hôm nay không thấy ai gọi điện cho cậu vậy.

- Tớ có thông báo cho họ bằng tin nhắn rồi, họ bảo đi cùng cậu là được rồi, họ sẽ tới đón sau.

- À, ừ.

Cái chuyện quỷ gì đang diễn ra vậy, đi cùng tôi, chẳng lẽ tôi có quen ai khác ngoài bố mẹ à, nhưng khoan đã, chẳng lẽ là...

- Cậu đang nghĩ gì vậy?

- À chỉ là một số chuyện thôi, đừng để tâm. Cậu ra cổng đợi tớ trước đi, tớ lấy xe.

Mất khoảng mười năm phút để trở về nhà, thông thường thì chỉ mất có mười nhưng hôm nay làm sao mà tôi dám "tổ lái" chứ.

Chiếc xe thân thuộc với nhưng dáng người thân quen rõ dần theo khoảng cách.

Đậu xanh, bố mẹ đang đứng đợi tôi ở cổng, chẳng lẽ trận roi nó quan trong hơn cả công việc à. Mà giờ còn đang vác theo Nguyệt nữa, quả này chết rồi.

Chiếc xe dừng lại tôi còn đang nghĩ lên nói gì với bố mẹ thì...

- A, hai người tới đón con à. Hôm nay đi học thật sự là vui lắm đó. Mà sao hai người quen Phong à.

Thế hóa ra đúng là bố mẹ tôi rồi. Nhưng sao bố mẹ tôi lại quen Nguyệt được, trong số bạn bè của ông bà tôi từng gặp có ai có con gái cùng tuổi tôi đâu.

- Thực ra, bọn ta nuôi thằng Phong mà.

- Ể thế hai bác là bố mẹ Phong, nhưng Phong đẹp trai thế kia cơ mà. Nhìn chả giống bác trai gì cả.

( Tớ giống mẹ nha)

- Hử? - Bố tôi hơi nhíu mày.

- Nó là gen lặn cháu ạ.

Hai người phụ nữ thay nhau cười khúc khích, còn bố tôi thì... khó diễn tả.

- Mọi người làm ơn giải thích cho con có chuyện gì xảy ra vậy ạ.

Phá vỡ bầu không khí, tôi mở lời.

- È hèm... Phong ạ! Con có thể hiểu đại khái, Nguyệt là con một người bạn lâu năm của bố mẹ. Hiện giờ chị ấy đang rất bận lên nhờ bố mẹ chăm sóc con gái dùm, nhưng bố mẹ cũng bận, lên trong thời gian tới hai đứa sẽ tự túc chăm nhau. Nhưng cũng đừng có làm gì quá đà nhá, chàng trai.

- Bố nghĩ con là ai vậy chứ.

Bơ tôi lại, bố bỏ vào nhà, Nguyệt và mẹ cũng vậy. Nhìn tôi lúc này như thằng ngốc.

Và thế là chuỗi ngày ở cùng Nguyệt của tôi bắt đầu.

20

0

5 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.