0 chữ
Chương 6
Chương 6: Bắt Đầu
Hắn kiểm tra những chi tiết điêu khắc, đều rất chỉnh chu, rồi tiếp đến là các khớp nối, không có gì sai sót.
Sau cùng là rót thần niệm, thực hiện hành động bổ đá, chỉ một cú gõ, cái mỏ sắt của con gà đã bổ nát hòn đá, rất hoàn hảo, không có điểm gì sai sót, hắn cho sản phẩm thông qua.
Phạm Xuyên lúc này có chút bồi hồi, đã lâu rồi hắn không làm công việc này.
Lúc trước nhờ có nó mà hắn mới có kinh phí vượt qua những ngày tháng khó khăn.
Chớp mắt cái đã hơn trăm năm trôi qua, giờ làm lại, không khỏi khiến hắn dâng trào một cảm xúc khó tả.
Làm đến chiều thì cũng xong việc, Phạm Xuyên điểm danh ra về.
Tối nay hắn dự định dùng nguyên thạch dư để đi thanh lâu.
Nhưng nghĩ lại kiếp trước mình đã sống phí hoài, kiếp này không thể lại lặp lại sự trì trệ của lúc trước.
Nghĩ rồi hắn nhanh chóng về nhà ăn cơm sau đó lao đầu vào tập luyện thể lực, luyện quyền rồi lại ngồi thổ nạp cọ rửa không khiếu đến tận khuya.
Sáng hôm sau, hắn đi đến học đường, ba tên tam đại thiếu gia chi mạch nhìn thấy hắn thì như nhìn thấy ma, vội vã cống nạp nguyên thạch để nhận được sự bảo kê của hắn khi đi học.
Băng Mi hôm nay có cười chào với hắn, nụ cười làm lộ cái lúm đồng tiền xinh xắn khiến tim hắn loạn mất vài nhịp.
Gia lão học đường vẫn giảng bài, bài giảng vẫn không có gì mới đối với Phạm Xuyên.
Cuối cùng đến giờ trưa thì cũng kết thúc buổi học nhàm chán, trước khi rời khỏi học đường, Phạm Xuyên đưa đơn xin nghỉ học cho Phạm Băng Mi, trong đơn viết lý do xin nghỉ là bệnh đau cột sống lưng, cần tĩnh dưỡng một thời gian.
Nhằm tạo cảm giác đột xuất để lý do hắn nghỉ học được thuyết phục hơn, hắn nhờ Băng Mi đến ngày mai thì hãy đưa cho gia lão học đường.
Lúc nhận thư, Phạm Băng Mi có hỏi thì hắn chỉ nói là đơn xin nghỉ, lý do đưa ra cũng qua loa là có việc riêng, thấy hắn không nói, nàng cũng không hỏi, dù sao quan hệ giữa nàng với hắn cũng chưa sâu đậm đến mức có thể biết bí mật của nhau.
Rời học đường, Phạm Xuyên đi đến xưởng chế tạo cơ quan con rối.
Hắn cũng đưa đơn lên quản khu xin nghỉ làm, lý do là cần tập trung cho việc học, dù có hơi miễn cưỡng nhưng sau một hồi chèo kéo thuyết phục thì quản khu cũng cho hắn thôi làm.
Đêm qua, khi vừa kết thúc thổ nạp chân nguyên, Phạm Xuyên đã nghĩ xong kế hoạch tận dụng lợi thế trùng sinh, hôm nay nghỉ học và nghỉ làm để tối ưu hóa thời gian là một phần trong đại kế của hắn.
Thời gian hiện tại là vàng bạc đối với hắn, việc tốn cả ngày ở hai nơi không giúp ích gì cho bản thân là một việc không khôn ngoan.
Trước mắt Phạm Xuyên cần gia tăng kịch liệt tốc độ tu luyện.
Cả Cự Linh Quyền và việc cọ rửa không khiếu đều cần rất nhiều thời gian để tích lũy thành quả.
Khi về nhà, hắn lại tiếp tục những bài tập nâng cao thể chất.
Với Cự Linh Quyền, hắn không cần tập luyện quyền pháp, vì cảnh giới và sự thấu hiểu quyền ý đã có sẵn trong hắn, bây giờ chỉ cần có sức mạnh, Phạm Xuyên liền có thể đánh ra được chân ý "duy ta độc tôn".
Tuy nhiên con đường đi từ một cơ thể ốm yếu đến một cự nhân thật sự là muôn vàn gian nan, không phải ngày một ngày hai là có thể đại thành.
Luyện thể lực xong, hắn lại ngồi xếp bằng tiến hành thổ nạp.
Bên trong không khiếu, mặt biển như gương, chân nguyên theo sự thôi động đang cuồn cuộn đập vào vách ngăn không khiếu để mài mòn nó từng chút một.
Với mỗi chiến giả, đây là quá trình vô cùng gian nan, cần sự kiên trì và cố gắng không tưởng để có thể đạt được cảnh giới cao hơn.
Đặc biệt đối với người có tư chất kém, lượng chân nguyên ít như Phạm Xuyên thì quá trình này còn chậm gấp nhiều lần so với những người khác.
Việc này khiến hắn hơi đau, thế là ngày hôm sau, Phạm Xuyên quyết định đi đến một nơi, đó chính là khu giếng cũ trong thành.
Ở phía nam thành Hạ Long, có một khu đất rộng, nơi đó có một gốc sanh cao lớn rợp lá phủ bóng.
Bên cạnh gốc sanh có một cái giếng cũ cạn nước, quanh năm không ai đoái hoài.
Chỉ có vài lũ trẻ chiều chiều tụ tập ra đây đá bóng, mặc nhiên không ai quan tâm gì tới cái giếng vì biết nó cũng chẳng có gì để mà chú ý.
Thế nhưng hôm nay, giữa trời trưa nắng, hắn đi đến cái giếng cũ, xung quanh giếng lá sanh rơi đầy héo úa khiến cho sự cũ kỹ của cái giếng càng thêm tàn tạ.
Lúc này Phạm Xuyên đi đến thành giếng và nhìn xuống đáy giếng, quả nhiên đã khô cạn không còn một giọt nước.
Tất nhiên đó là điều mà người dân trong thành ai cũng biết nên không có gì đặc biệt.
Thế nhưng ánh mắt Phạm Xuyên chợt lóe linh quang khi nhìn thấy khuất sau thành giếng, có một cái chuông đồng, nhỏ bằng bàn tay cũng cũ kỹ đang nằm lăn lóc ở mặt trong thành giếng, nơi mà hiếm ai chú ý đến.
Phạm Xuyên ngay lập tức cầm chiếc chuông lên và lắc, hắn lắc một cái, không có gì lạ xảy ra, hắn lắc thêm hai cái, không gian vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc này, Phạm Xuyên lại lắc thêm một cái, quả nhiên là vẫn không có gì khác lạ, đến nước này sự khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt Phạm Xuyên.
Theo như ký ức hai trăm năm kiếp trước, ta nhớ lúc đó có một đứa bé trong lúc chơi đùa vô tình rung chiếc chuông đồng ở giếng cũ, ngay lập tức khiến cho chân truyền Tử Tâm mở ra, sau đó là tiếng chuông vang vọng xung quanh giếng cũ truyền ra công pháp tà ma của Tử Tâm Hành Giả.
Ta lúc đó một phần vì khinh thường ma đạo, còn phần lớn là vì khi ấy ta cũng đã có công pháp lực đạo nên không tham gia tranh đoạt truyền thừa.
Nhưng không ngờ một ngày nọ đã có người đạt được chân truyền, sau này kẻ đó lại trở thành chướng ngại lớn nhất cản đường ta trong quá trình quật khởi.
Ở kiếp này, ta cần đoạt lấy chân truyền này trước một bước để tránh hậu họa của kiếp trước tái diễn và trên hết là dựa vào tài nguyên chân truyền để từ đó nhanh chóng nâng cao thực lực.
Kiếp trước nghe nói có một đứa trẻ khi đùa nghịch ở đây vô tình rung chuông cũ, sau đó liền xuất hiện một cột sáng màu tím phát lên, truyền thừa từ đó mà mở ra.
Thế nhưng trưa nay Phạm Xuyên đã ngồi đây rung chuông một trăm lần rồi mà vẫn không có gì xảy ra.
Trong trí nhớ kiếp trước thì vào năm hắn ba mươi tuổi truyền thừa mới được phát hiện.
Bây giờ còn cách thời gian truyền thừa mở ra mười lăm năm.
Lúc này Phạm Xuyên tự hỏi không lẽ thời gian chưa đến thì có rung chuông truyền thừa cũng không phản ứng.
Như vậy sự tích rung chuông không hẳn chính xác, mà cách mở truyền thừa duy nhất chỉ có ngồi đợi thời hạn đến.
"Khó khăn rồi đây!"
Phạm Xuyên đi qua đi lại vắt óc suy nghĩ cách mở ra truyền thừa trước thời hạn.
Nghĩ một hồi hắn bỗng nhìn vào miệng giếng cổ, hắn nhớ kiếp trước chưa có ai đi xuống đó thăm dò.
Mãi cho đến lúc truyền thừa mở ra thì miệng giếng luôn bị lấp đầy bởi cột sáng màu tím.
Cách truyền đạo và tiếp nhận truyền thừa từ đầu đến cuối cũng chỉ thông qua tiếng chuông, đến khi có người nhận được truyền thừa thì vệt sáng mới biến mất.
Lúc đó người ta chỉ quan tâm đến người nhận được truyền thừa chứ chả có ai đi xuống giếng xem xét thử.
Mà nếu xuống đó có được gì thì cũng phải nghe phong thanh lời đồn quanh đi quẩn lại.
Sau cùng là rót thần niệm, thực hiện hành động bổ đá, chỉ một cú gõ, cái mỏ sắt của con gà đã bổ nát hòn đá, rất hoàn hảo, không có điểm gì sai sót, hắn cho sản phẩm thông qua.
Phạm Xuyên lúc này có chút bồi hồi, đã lâu rồi hắn không làm công việc này.
Lúc trước nhờ có nó mà hắn mới có kinh phí vượt qua những ngày tháng khó khăn.
Chớp mắt cái đã hơn trăm năm trôi qua, giờ làm lại, không khỏi khiến hắn dâng trào một cảm xúc khó tả.
Làm đến chiều thì cũng xong việc, Phạm Xuyên điểm danh ra về.
Tối nay hắn dự định dùng nguyên thạch dư để đi thanh lâu.
Nhưng nghĩ lại kiếp trước mình đã sống phí hoài, kiếp này không thể lại lặp lại sự trì trệ của lúc trước.
Sáng hôm sau, hắn đi đến học đường, ba tên tam đại thiếu gia chi mạch nhìn thấy hắn thì như nhìn thấy ma, vội vã cống nạp nguyên thạch để nhận được sự bảo kê của hắn khi đi học.
Băng Mi hôm nay có cười chào với hắn, nụ cười làm lộ cái lúm đồng tiền xinh xắn khiến tim hắn loạn mất vài nhịp.
Gia lão học đường vẫn giảng bài, bài giảng vẫn không có gì mới đối với Phạm Xuyên.
Cuối cùng đến giờ trưa thì cũng kết thúc buổi học nhàm chán, trước khi rời khỏi học đường, Phạm Xuyên đưa đơn xin nghỉ học cho Phạm Băng Mi, trong đơn viết lý do xin nghỉ là bệnh đau cột sống lưng, cần tĩnh dưỡng một thời gian.
Nhằm tạo cảm giác đột xuất để lý do hắn nghỉ học được thuyết phục hơn, hắn nhờ Băng Mi đến ngày mai thì hãy đưa cho gia lão học đường.
Rời học đường, Phạm Xuyên đi đến xưởng chế tạo cơ quan con rối.
Hắn cũng đưa đơn lên quản khu xin nghỉ làm, lý do là cần tập trung cho việc học, dù có hơi miễn cưỡng nhưng sau một hồi chèo kéo thuyết phục thì quản khu cũng cho hắn thôi làm.
Đêm qua, khi vừa kết thúc thổ nạp chân nguyên, Phạm Xuyên đã nghĩ xong kế hoạch tận dụng lợi thế trùng sinh, hôm nay nghỉ học và nghỉ làm để tối ưu hóa thời gian là một phần trong đại kế của hắn.
Thời gian hiện tại là vàng bạc đối với hắn, việc tốn cả ngày ở hai nơi không giúp ích gì cho bản thân là một việc không khôn ngoan.
Cả Cự Linh Quyền và việc cọ rửa không khiếu đều cần rất nhiều thời gian để tích lũy thành quả.
Khi về nhà, hắn lại tiếp tục những bài tập nâng cao thể chất.
Với Cự Linh Quyền, hắn không cần tập luyện quyền pháp, vì cảnh giới và sự thấu hiểu quyền ý đã có sẵn trong hắn, bây giờ chỉ cần có sức mạnh, Phạm Xuyên liền có thể đánh ra được chân ý "duy ta độc tôn".
Tuy nhiên con đường đi từ một cơ thể ốm yếu đến một cự nhân thật sự là muôn vàn gian nan, không phải ngày một ngày hai là có thể đại thành.
Luyện thể lực xong, hắn lại ngồi xếp bằng tiến hành thổ nạp.
Bên trong không khiếu, mặt biển như gương, chân nguyên theo sự thôi động đang cuồn cuộn đập vào vách ngăn không khiếu để mài mòn nó từng chút một.
Với mỗi chiến giả, đây là quá trình vô cùng gian nan, cần sự kiên trì và cố gắng không tưởng để có thể đạt được cảnh giới cao hơn.
Đặc biệt đối với người có tư chất kém, lượng chân nguyên ít như Phạm Xuyên thì quá trình này còn chậm gấp nhiều lần so với những người khác.
Việc này khiến hắn hơi đau, thế là ngày hôm sau, Phạm Xuyên quyết định đi đến một nơi, đó chính là khu giếng cũ trong thành.
Ở phía nam thành Hạ Long, có một khu đất rộng, nơi đó có một gốc sanh cao lớn rợp lá phủ bóng.
Bên cạnh gốc sanh có một cái giếng cũ cạn nước, quanh năm không ai đoái hoài.
Chỉ có vài lũ trẻ chiều chiều tụ tập ra đây đá bóng, mặc nhiên không ai quan tâm gì tới cái giếng vì biết nó cũng chẳng có gì để mà chú ý.
Thế nhưng hôm nay, giữa trời trưa nắng, hắn đi đến cái giếng cũ, xung quanh giếng lá sanh rơi đầy héo úa khiến cho sự cũ kỹ của cái giếng càng thêm tàn tạ.
Lúc này Phạm Xuyên đi đến thành giếng và nhìn xuống đáy giếng, quả nhiên đã khô cạn không còn một giọt nước.
Tất nhiên đó là điều mà người dân trong thành ai cũng biết nên không có gì đặc biệt.
Thế nhưng ánh mắt Phạm Xuyên chợt lóe linh quang khi nhìn thấy khuất sau thành giếng, có một cái chuông đồng, nhỏ bằng bàn tay cũng cũ kỹ đang nằm lăn lóc ở mặt trong thành giếng, nơi mà hiếm ai chú ý đến.
Phạm Xuyên ngay lập tức cầm chiếc chuông lên và lắc, hắn lắc một cái, không có gì lạ xảy ra, hắn lắc thêm hai cái, không gian vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc này, Phạm Xuyên lại lắc thêm một cái, quả nhiên là vẫn không có gì khác lạ, đến nước này sự khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt Phạm Xuyên.
Theo như ký ức hai trăm năm kiếp trước, ta nhớ lúc đó có một đứa bé trong lúc chơi đùa vô tình rung chiếc chuông đồng ở giếng cũ, ngay lập tức khiến cho chân truyền Tử Tâm mở ra, sau đó là tiếng chuông vang vọng xung quanh giếng cũ truyền ra công pháp tà ma của Tử Tâm Hành Giả.
Ta lúc đó một phần vì khinh thường ma đạo, còn phần lớn là vì khi ấy ta cũng đã có công pháp lực đạo nên không tham gia tranh đoạt truyền thừa.
Nhưng không ngờ một ngày nọ đã có người đạt được chân truyền, sau này kẻ đó lại trở thành chướng ngại lớn nhất cản đường ta trong quá trình quật khởi.
Ở kiếp này, ta cần đoạt lấy chân truyền này trước một bước để tránh hậu họa của kiếp trước tái diễn và trên hết là dựa vào tài nguyên chân truyền để từ đó nhanh chóng nâng cao thực lực.
Kiếp trước nghe nói có một đứa trẻ khi đùa nghịch ở đây vô tình rung chuông cũ, sau đó liền xuất hiện một cột sáng màu tím phát lên, truyền thừa từ đó mà mở ra.
Thế nhưng trưa nay Phạm Xuyên đã ngồi đây rung chuông một trăm lần rồi mà vẫn không có gì xảy ra.
Trong trí nhớ kiếp trước thì vào năm hắn ba mươi tuổi truyền thừa mới được phát hiện.
Bây giờ còn cách thời gian truyền thừa mở ra mười lăm năm.
Lúc này Phạm Xuyên tự hỏi không lẽ thời gian chưa đến thì có rung chuông truyền thừa cũng không phản ứng.
Như vậy sự tích rung chuông không hẳn chính xác, mà cách mở truyền thừa duy nhất chỉ có ngồi đợi thời hạn đến.
"Khó khăn rồi đây!"
Phạm Xuyên đi qua đi lại vắt óc suy nghĩ cách mở ra truyền thừa trước thời hạn.
Nghĩ một hồi hắn bỗng nhìn vào miệng giếng cổ, hắn nhớ kiếp trước chưa có ai đi xuống đó thăm dò.
Mãi cho đến lúc truyền thừa mở ra thì miệng giếng luôn bị lấp đầy bởi cột sáng màu tím.
Cách truyền đạo và tiếp nhận truyền thừa từ đầu đến cuối cũng chỉ thông qua tiếng chuông, đến khi có người nhận được truyền thừa thì vệt sáng mới biến mất.
Lúc đó người ta chỉ quan tâm đến người nhận được truyền thừa chứ chả có ai đi xuống giếng xem xét thử.
Mà nếu xuống đó có được gì thì cũng phải nghe phong thanh lời đồn quanh đi quẩn lại.
8
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
