0 chữ
Chương 20
Chương 20: Khách Lạ
Hắn vớ lấy áo, lau sơ thân thể, khoác vào rồi chống gậy đi lên nhà trên, bước chân chậm rãi, cố tỏ ra vẻ yếu nhược.
Nhưng khi bước vào cửa, ánh mắt hắn thoáng chững lại. Dưới ánh tà dương hắt qua khung cửa, Phạm Băng Mi đang ngồi bên bàn trà.
Trái tim Phạm Xuyên khẽ rung lên một nhịp, nhưng thần sắc không đổi. Hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, khẽ nói:
"Hôm nay phụng đến nhà tôm, chẳng hay là có chuyện gì?"
Phạm Băng Mi khẽ cười, giọng êm như tiếng chuông gió:
"Nghe nói huynh bệnh nặng, lại thêm kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, gia lão sai ta đến xem tình hình."
"Thi tốt nghiệp à..." Phạm Xuyên khẽ lặp lại, ánh mắt sâu thẳm, nội tâm bỗng lay động.
Phạm Băng Mi gật đầu, ngữ khí ôn hòa:
"Sau kỳ thi, những người đạt thành tích tốt sẽ được phân vào các xưởng, các điểm tài nguyên, hoặc các cửa hiệu của gia tộc. Nếu biểu hiện xuất chúng, còn có thể được đưa vào danh sách bồi dưỡng, tương lai trở thành gia lão, nắm quyền một phương."
Phạm Xuyên khẽ gật đầu, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng. Trong lòng hắn hiểu rõ: Đây là một trong những con đường tiến vào trung tâm quyền lực của gia tộc.
Hắn vốn không ham gì chức danh, nhưng hiện giờ khi còn yếu thế, việc dùng quyền lực làm đòn bẩy, là một lựa chọn tối ưu.
Trong lúc Phạm Xuyên đang ủ mưu, thì từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một toán người rầm rập kéo tới, khí thế bức nhân.
Người dẫn đầu thân khoác trường bào đỏ sẫm, ánh mắt âm trầm, mặt mày dữ tợn, chính là Phạm Viêm Đột, thủ hạ tâm phúc của thiếu gia chủ chính mạch.
Viêm Đột chưa vào đến sân đã lớn tiếng quát:
"Phạm Xuyên, có người tố cáo ngươi đánh cắp bảo vật của gia tộc! Mau giao ra, nếu không sẽ bị giải về hình đường, xử theo gia quy!"
Câu nói như sấm sét giữa trời quang, khiến không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt.
Phạm Băng Mi thoáng biến sắc, quay đầu nhìn về phía Phạm Xuyên, trong ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc.
Liễu Thi Tình ở hậu viện nghe thấy động tĩnh, sắc mặt đại biến, tay vẫn còn cầm bó rau chạy vội ra trước nhà.
Phạm Xuyên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, hắn nhìn Viêm Đột, cười nhạt:
"Viêm đại nhân có nhầm không? Những ngày qua ta chỉ quanh quẩn trong nhà, nào có bước chân đến bảo khố? Ai tố cáo, xin mời đối chất!"
Viêm Đột hừ lạnh một tiếng:
"Tố cáo đã có, không cần lằng nhằng. Người đâu, bắt hắn lại!"
Mấy tên thủ hạ lập tức bước lên, khí thế như hổ rình mồi. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói sắc bén vang lên:
"Khoan đã. Không bằng không cớ mà xông vào nhà bắt người, đó là lạm dụng quyền hành. Theo luật tộc quy, ta có quyền khởi kiện các ngươi vì hành hung tộc nhân."
Câu nói như một luồng gió lạnh thổi qua, khiến đám người kia khựng lại.
Phạm Xuyên xoay người, hướng vào phòng khách:
"Phạm Băng Mi, phiền cô làm chứng về hành vi này của Viêm đại nhân."
Phạm Băng Mi thoáng chần chừ, nhưng rồi gật đầu khẳng khái:
"Đúng vậy. Nếu không có chứng cứ xác thực, không thể bắt người."
Lời vừa nói ra, phủ định lại hành vi của Viêm Đột, khiến hắn giận tím tái. Gã nghiến răng ken két, chỉ tay vào mặt Phạm Xuyên, giận dữ quát:
"Được lắm, muốn bằng chứng chứ gì? Giải ả vào!"
Tiếng gọi vừa dứt, một tên thuộc hạ xách cổ một mụ bà bước vào. Mụ ta đầu tóc rối tung, vẻ mặt dữ dằn, dáng người khom khom như con kền kền già, vừa vào đến cửa, mụ ta đã gào mồm hét lớn:
"Là hắn! Chính là hắn! Ta tận mắt thấy hắn trộm kiếm gỗ của gia tộc! Dài hai thước! Từ bảo đường mà lẻn ra! Chính mắt ta trông thấy! Là hắn! Không sai vào đâu được!"
Lúc này Viêm Đột chắp tay sau lưng, giọng càng lúc càng lớn:
"Còn gì để nói? Người đâu, giải hắn về!"
Liễu Thi Tình từ bên hiên nhà nghe thấy liền vội vàng chạy ra, vẻ mặt kinh hoàng, ánh mắt ngơ ngác như đang xem một vở kịch mà chẳng hiểu ai là vai chính, ai là phản diện.
Phạm Xuyên thì đứng thản nhiên như núi, ánh mắt tối sầm, nội tâm lạnh như băng.
Hắn đã đoán trước chuyện này là do người của Phạm Trương Hải giở trò, nhưng không ngờ đối phương lại bỉ ổi tới mức dám dựng kịch bản ngay tại cửa nhà hắn, giữa ban ngày ban mặt.
Khi bọn thuộc hạ nhao nhao chuẩn bị tiến lên thì Phạm Xuyên chỉ tay thẳng vào mặt mụ bà, hắn gào lên cũng không kém gì bà ta:
"Không bằng không cớ! Ta tố cáo bà ta vu khống! Người đâu, giải mụ ta về trị tội!"
Lời vừa dứt, đám thuộc hạ vốn theo lệnh Viêm Đột chợt khựng lại, nét mặt ngẩn ngơ. Một bên là tố cáo trộm bảo vật, một bên là tố cáo vu khống, bên nào cũng là tội trọng!
Nghe thấy vậy, Viêm Đột lập tức chen lời:
"Hừ! Có người tố cáo ngươi, ta có quyền lục soát nhà! Nếu tìm được bảo vật, ngươi còn gì để chối cãi? Lục soát cho ta!"
Lệnh vừa ra, đám thuộc hạ liền xông vào, như lũ chuột hoang phá ổ. Chúng bới tung kệ sách, giật tấm mành cửa, thọc tay vào hũ gạo, chẳng chừa một góc nào.
Phạm Xuyên vẫn đứng im, mắt khép hờ, dáng vẻ như lặng sóng giữa bão táp. Thái độ thản nhiên của hắn khiến Phạm Băng Mi càng thêm trấn tĩnh, lòng tin nơi nàng đối với hắn lại tăng thêm một phần.
Liễu Thi Tình thì co ro nép sau lưng con trai, ánh mắt bồn chồn. Bà nắm lấy vạt áo hắn, khẽ run.
Phạm Xuyên đưa tay vỗ nhẹ lên vai mẫu thân, cố tình nói lớn:
"Không sao đâu mẫu thân. Chỉ là có kẻ vu khống. Con đường đường chính chính, không sợ gì hết."
Bên đây Viêm Đột hừ một tiếng khinh miệt:
"Không làm thì người ta vu oan kiểu gì? Chờ đấy, khi bảo vật lộ ra, xem ngươi cười nổi không."
Mụ bà kia cũng tiếp lời, giọng the thé cực kỳ chói tai:
"Đúng đó! Xin đại nhân hãy vì gia tộc mà trừng phạt tên súc sinh dám phản bội tổ tiên!"
Nghe vậy Viêm Đột xoa cằm, giọng đắc ý:
"Ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ đích thân thay gia tộc thanh lý môn hộ! Loại người như hắn, giữ lại chỉ tổ ô uế huyết mạch tổ tông!"
Kẻ tung người hứng nhịp nhàng, trước sự lố lăng đó, Phạm Xuyên chẳng mảy may lay động. Hắn quay đầu nhìn đám thuộc hạ đang lục lọi:
"Cẩn thận một chút! Nếu làm hỏng thứ gì, ta sẽ cáo trạng người của Viêm Đột đại nhân phá hoại tài sản tộc nhân. Khi ấy, ta sẽ thay mặt gia tộc thanh trừng một tên lộng quyền vô pháp vô thiên!"
Lời nói phát ra như lời đe dọa, làm đám người kia vô thức chậm tay lại. Nhưng ngay khoảnh khắc đó...
Bốp
Một tên lóng ngóng làm rơi cái chén xuống đất, vỡ tan thành mảnh.
Phạm Xuyên lập tức lao đến nhanh như chớp, hắn đau khổ ôm mảnh vỡ trong tay, nước mắt suýt rơi, miệng mất bình tĩnh quát lớn:
"Trời ơi đất hỡi! Cái chén này... là bảo vật của bà cố ngoại ta để lại! Ngươi... ngươi sao có thể nhẫn tâm đến thế!"
Hắn quay ngoắt sang Viêm Đột, mắt đỏ hoe, giận dữ gào to:
"Ngươi dám phá hoại gia truyền của tộc nhân! Ta sẽ lập tức đến tổ sư đường cáo trạng ngươi!"
Vừa nói hắn vừa ôm mảnh chén chạy đi như bay.
Viêm Đột suýt bị màn diễn sâu của Phạm Xuyên lừa gạt, hắn vội túm lấy cổ áo Phạm Xuyên lại quát:
"Ngươi định bỏ trốn à? Người đâu, bắt hắn lại cho ta! Kẻ phạm tội đang tìm cách tẩu thoát!"
Một màn tố ngược ngoạn mục của Viêm Đột, thế nhưng chưa kịp đắc thắng thì Phạm Xuyên đã vận lực, hất mạnh tay hắn ra, chỉ thẳng mặt:
"Chưa có bằng chứng thì ta là tội phạm chỗ nào? Ngược lại, cái chén của bà cố ngoại ta, ngươi tính thế nào?"
Viêm Đột gầm lên: "Đánh rắm! Cái chén rách, chẳng đáng một xu! Đừng có ở đó diễn trò!"
Bên đây Phạm Xuyên cười lạnh: "Hừ, ỷ mình có chỗ dựa, muốn làm gì thì làm? Đi! Đi với ta đến tổ sư đường! Để xem ai mới là kẻ bôi nhọ gia phong, xúc phạm tổ tiên!"
Nói rồi, hắn kéo tay Viêm Đột như cha dắt con, khí thế ngất trời.
Nhưng khi bước vào cửa, ánh mắt hắn thoáng chững lại. Dưới ánh tà dương hắt qua khung cửa, Phạm Băng Mi đang ngồi bên bàn trà.
Trái tim Phạm Xuyên khẽ rung lên một nhịp, nhưng thần sắc không đổi. Hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, khẽ nói:
"Hôm nay phụng đến nhà tôm, chẳng hay là có chuyện gì?"
Phạm Băng Mi khẽ cười, giọng êm như tiếng chuông gió:
"Nghe nói huynh bệnh nặng, lại thêm kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, gia lão sai ta đến xem tình hình."
"Thi tốt nghiệp à..." Phạm Xuyên khẽ lặp lại, ánh mắt sâu thẳm, nội tâm bỗng lay động.
Phạm Băng Mi gật đầu, ngữ khí ôn hòa:
"Sau kỳ thi, những người đạt thành tích tốt sẽ được phân vào các xưởng, các điểm tài nguyên, hoặc các cửa hiệu của gia tộc. Nếu biểu hiện xuất chúng, còn có thể được đưa vào danh sách bồi dưỡng, tương lai trở thành gia lão, nắm quyền một phương."
Hắn vốn không ham gì chức danh, nhưng hiện giờ khi còn yếu thế, việc dùng quyền lực làm đòn bẩy, là một lựa chọn tối ưu.
Trong lúc Phạm Xuyên đang ủ mưu, thì từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một toán người rầm rập kéo tới, khí thế bức nhân.
Người dẫn đầu thân khoác trường bào đỏ sẫm, ánh mắt âm trầm, mặt mày dữ tợn, chính là Phạm Viêm Đột, thủ hạ tâm phúc của thiếu gia chủ chính mạch.
Viêm Đột chưa vào đến sân đã lớn tiếng quát:
"Phạm Xuyên, có người tố cáo ngươi đánh cắp bảo vật của gia tộc! Mau giao ra, nếu không sẽ bị giải về hình đường, xử theo gia quy!"
Câu nói như sấm sét giữa trời quang, khiến không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt.
Liễu Thi Tình ở hậu viện nghe thấy động tĩnh, sắc mặt đại biến, tay vẫn còn cầm bó rau chạy vội ra trước nhà.
Phạm Xuyên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, hắn nhìn Viêm Đột, cười nhạt:
"Viêm đại nhân có nhầm không? Những ngày qua ta chỉ quanh quẩn trong nhà, nào có bước chân đến bảo khố? Ai tố cáo, xin mời đối chất!"
Viêm Đột hừ lạnh một tiếng:
"Tố cáo đã có, không cần lằng nhằng. Người đâu, bắt hắn lại!"
Mấy tên thủ hạ lập tức bước lên, khí thế như hổ rình mồi. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói sắc bén vang lên:
"Khoan đã. Không bằng không cớ mà xông vào nhà bắt người, đó là lạm dụng quyền hành. Theo luật tộc quy, ta có quyền khởi kiện các ngươi vì hành hung tộc nhân."
Phạm Xuyên xoay người, hướng vào phòng khách:
"Phạm Băng Mi, phiền cô làm chứng về hành vi này của Viêm đại nhân."
Phạm Băng Mi thoáng chần chừ, nhưng rồi gật đầu khẳng khái:
"Đúng vậy. Nếu không có chứng cứ xác thực, không thể bắt người."
Lời vừa nói ra, phủ định lại hành vi của Viêm Đột, khiến hắn giận tím tái. Gã nghiến răng ken két, chỉ tay vào mặt Phạm Xuyên, giận dữ quát:
"Được lắm, muốn bằng chứng chứ gì? Giải ả vào!"
Tiếng gọi vừa dứt, một tên thuộc hạ xách cổ một mụ bà bước vào. Mụ ta đầu tóc rối tung, vẻ mặt dữ dằn, dáng người khom khom như con kền kền già, vừa vào đến cửa, mụ ta đã gào mồm hét lớn:
"Là hắn! Chính là hắn! Ta tận mắt thấy hắn trộm kiếm gỗ của gia tộc! Dài hai thước! Từ bảo đường mà lẻn ra! Chính mắt ta trông thấy! Là hắn! Không sai vào đâu được!"
Lúc này Viêm Đột chắp tay sau lưng, giọng càng lúc càng lớn:
"Còn gì để nói? Người đâu, giải hắn về!"
Liễu Thi Tình từ bên hiên nhà nghe thấy liền vội vàng chạy ra, vẻ mặt kinh hoàng, ánh mắt ngơ ngác như đang xem một vở kịch mà chẳng hiểu ai là vai chính, ai là phản diện.
Phạm Xuyên thì đứng thản nhiên như núi, ánh mắt tối sầm, nội tâm lạnh như băng.
Hắn đã đoán trước chuyện này là do người của Phạm Trương Hải giở trò, nhưng không ngờ đối phương lại bỉ ổi tới mức dám dựng kịch bản ngay tại cửa nhà hắn, giữa ban ngày ban mặt.
Khi bọn thuộc hạ nhao nhao chuẩn bị tiến lên thì Phạm Xuyên chỉ tay thẳng vào mặt mụ bà, hắn gào lên cũng không kém gì bà ta:
"Không bằng không cớ! Ta tố cáo bà ta vu khống! Người đâu, giải mụ ta về trị tội!"
Lời vừa dứt, đám thuộc hạ vốn theo lệnh Viêm Đột chợt khựng lại, nét mặt ngẩn ngơ. Một bên là tố cáo trộm bảo vật, một bên là tố cáo vu khống, bên nào cũng là tội trọng!
Nghe thấy vậy, Viêm Đột lập tức chen lời:
"Hừ! Có người tố cáo ngươi, ta có quyền lục soát nhà! Nếu tìm được bảo vật, ngươi còn gì để chối cãi? Lục soát cho ta!"
Lệnh vừa ra, đám thuộc hạ liền xông vào, như lũ chuột hoang phá ổ. Chúng bới tung kệ sách, giật tấm mành cửa, thọc tay vào hũ gạo, chẳng chừa một góc nào.
Phạm Xuyên vẫn đứng im, mắt khép hờ, dáng vẻ như lặng sóng giữa bão táp. Thái độ thản nhiên của hắn khiến Phạm Băng Mi càng thêm trấn tĩnh, lòng tin nơi nàng đối với hắn lại tăng thêm một phần.
Liễu Thi Tình thì co ro nép sau lưng con trai, ánh mắt bồn chồn. Bà nắm lấy vạt áo hắn, khẽ run.
Phạm Xuyên đưa tay vỗ nhẹ lên vai mẫu thân, cố tình nói lớn:
"Không sao đâu mẫu thân. Chỉ là có kẻ vu khống. Con đường đường chính chính, không sợ gì hết."
Bên đây Viêm Đột hừ một tiếng khinh miệt:
"Không làm thì người ta vu oan kiểu gì? Chờ đấy, khi bảo vật lộ ra, xem ngươi cười nổi không."
Mụ bà kia cũng tiếp lời, giọng the thé cực kỳ chói tai:
"Đúng đó! Xin đại nhân hãy vì gia tộc mà trừng phạt tên súc sinh dám phản bội tổ tiên!"
Nghe vậy Viêm Đột xoa cằm, giọng đắc ý:
"Ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ đích thân thay gia tộc thanh lý môn hộ! Loại người như hắn, giữ lại chỉ tổ ô uế huyết mạch tổ tông!"
Kẻ tung người hứng nhịp nhàng, trước sự lố lăng đó, Phạm Xuyên chẳng mảy may lay động. Hắn quay đầu nhìn đám thuộc hạ đang lục lọi:
"Cẩn thận một chút! Nếu làm hỏng thứ gì, ta sẽ cáo trạng người của Viêm Đột đại nhân phá hoại tài sản tộc nhân. Khi ấy, ta sẽ thay mặt gia tộc thanh trừng một tên lộng quyền vô pháp vô thiên!"
Lời nói phát ra như lời đe dọa, làm đám người kia vô thức chậm tay lại. Nhưng ngay khoảnh khắc đó...
Bốp
Một tên lóng ngóng làm rơi cái chén xuống đất, vỡ tan thành mảnh.
Phạm Xuyên lập tức lao đến nhanh như chớp, hắn đau khổ ôm mảnh vỡ trong tay, nước mắt suýt rơi, miệng mất bình tĩnh quát lớn:
"Trời ơi đất hỡi! Cái chén này... là bảo vật của bà cố ngoại ta để lại! Ngươi... ngươi sao có thể nhẫn tâm đến thế!"
Hắn quay ngoắt sang Viêm Đột, mắt đỏ hoe, giận dữ gào to:
"Ngươi dám phá hoại gia truyền của tộc nhân! Ta sẽ lập tức đến tổ sư đường cáo trạng ngươi!"
Vừa nói hắn vừa ôm mảnh chén chạy đi như bay.
Viêm Đột suýt bị màn diễn sâu của Phạm Xuyên lừa gạt, hắn vội túm lấy cổ áo Phạm Xuyên lại quát:
"Ngươi định bỏ trốn à? Người đâu, bắt hắn lại cho ta! Kẻ phạm tội đang tìm cách tẩu thoát!"
Một màn tố ngược ngoạn mục của Viêm Đột, thế nhưng chưa kịp đắc thắng thì Phạm Xuyên đã vận lực, hất mạnh tay hắn ra, chỉ thẳng mặt:
"Chưa có bằng chứng thì ta là tội phạm chỗ nào? Ngược lại, cái chén của bà cố ngoại ta, ngươi tính thế nào?"
Viêm Đột gầm lên: "Đánh rắm! Cái chén rách, chẳng đáng một xu! Đừng có ở đó diễn trò!"
Bên đây Phạm Xuyên cười lạnh: "Hừ, ỷ mình có chỗ dựa, muốn làm gì thì làm? Đi! Đi với ta đến tổ sư đường! Để xem ai mới là kẻ bôi nhọ gia phong, xúc phạm tổ tiên!"
Nói rồi, hắn kéo tay Viêm Đột như cha dắt con, khí thế ngất trời.
7
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
