TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18: Tu Luyện

Thiên Thạch Xà rít lên giận dữ, thân hình khổng lồ dựng đứng lên như một ngọn núi nhỏ, cát bụi rơi xuống ào ào.

Nó há cái miệng rộng như chậu máu, từ sâu trong cổ họng phun ra một khối đá khổng lồ, mang theo kình phong xé gió, tựa như một viên thiên thạch từ trên trời giáng xuống!

"Tử Độc Truy Hồn!"

Phạm Xuyên khẽ quát một tiếng, thân hình linh hoạt lách người sang một bên, vẽ ra một đường vòng cung huyền ảo dưới chân.

Đồng thời, hắn vung chưởng đánh lệch hướng không khí xung quanh, tạo ra một lực kéo vô hình, khiến cho viên đá khổng lồ kia lệch hướng đi, rơi sượt qua vai hắn, nổ tung mặt đất, cát bụi tung bay mù mịt.

Chưa kịp thở dốc, Thiên Thạch Xà đã vung cái đuôi khổng lồ quét ngang. Cát bụi bị xới tung, kình phong áp xuống như sóng thần, mang theo sức mạnh hủy diệt.

Phạm Xuyên nhếch môi, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo:

"U Minh Phệ Cốt!"

Hắn xoay người, chân phải giậm mạnh xuống đất, mượn lực bật lên, một chưởng đánh nghiêng vào phần bụng của Thiên Thạch Xà khi nó đang vung đuôi.

Lực chưởng được chân nguyên hùng hậu gia trì, đánh trúng vào khe hở giữa hai mảnh vảy đá, khiến cho thân thể khổng lồ của con rắn bị lệch trục, đuôi quật hụt, đánh mạnh vào cát vàng.

Rầm

Cát bụi tung bay mù trời, mặt đất rung chuyển dữ dội. Phạm Xuyên mượn phản lực từ cú đánh, bật lui lại vài trượng, đáp xuống đất, thở ra một hơi dài.

Nhưng ngay lúc đó, Thiên Thạch Xà đột nhiên giãy nảy, thân hình khổng lồ lăn lộn trên mặt đất như trống lăn, sau đó lại đột ngột bật dậy, lao thẳng về phía Phạm Xuyên, miệng há rộng như muốn nuốt chửng hắn vào bụng.

"Tuyệt Chưởng Vô Niệm!"

Phạm Xuyên không hề chậm trễ dù chỉ một khắc. Chưởng thứ tư được tung ra, không hình, không khí, không tiếng động, tựa như một cú chạm nhẹ nhàng của tử thần, mang theo sự chết chóc và hủy diệt.

Chưởng phong đánh thẳng vào vùng giáp nối giữa cổ và đầu của Thiên Thạch Xà, nơi hiểm yếu nhất trên cơ thể nó.

Tuy rằng không thể xuyên thủng lớp vảy đá cứng rắn, nhưng lực trùng kích mạnh mẽ đủ sức truyền vào não bộ, khiến cho con rắn gào lên đau đớn, thân thể khựng lại giữa không trung.

Ầm

Thân thể khổng lồ của nó đập mạnh xuống đất, khiến cho mặt cát lõm thành một cái hố sâu hoắm, cát bụi tung bay mù mịt.

Phạm Xuyên quỳ một chân xuống đất, thở hổn hển, mồ hôi túa ra như mưa, khí huyết trong cơ thể dâng trào.

Mỗi một lần thi triển chưởng pháp, đặc biệt là khi gia trì chân nguyên để tăng uy lực, sức tiêu hao đối với cơ thể hắn là không hề nhỏ, nhất là khi sử dụng liên hoàn bốn thức chưởng pháp.

Nhưng hắn không hề có ý định dừng lại. Thiên Thạch Xà vẫn chưa chết. Nó từ từ trồi lên từ dưới hố sâu, đôi mắt đỏ ngầu giờ đây đã ánh lên vẻ tàn nhẫn và điên cuồng. Trên lớp vảy đá xám xịt, từng khe nứt bắt đầu lan rộng ra.

"Chưởng trước đó không uổng phí... ta phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này!"

Phạm Xuyên khẽ rít lên, trong lòng tự nhủ.

"Tử Độc Âm Ma Chưởng – Huyền Âm Toái Phách!"

Lại là chiêu thức đầu tiên, nhưng lần này, hắn dồn toàn bộ chân nguyên còn lại trong cơ thể vào lòng bàn tay.

Một tia khí mờ ảo hiện lên, lóe lên rồi biến mất như một tia chớp, mang theo sức mạnh hủy diệt kinh người.

Hắn lao thẳng về phía con xà đang điên cuồng trườn tới, khí thế hung mãnh, quyết tâm một kích tất sát!

ẦM

Cú chưởng này đánh thẳng vào mắt trái của Thiên Thạch Xà.

Con rắn gào lên đau đớn thảm thiết, cả thân thể vặn vẹo dữ dội, lớp vảy đá xám xịt trên đầu nó bắt đầu rụng ra từng mảng, để lộ ra lớp da thịt mềm yếu bên trong, máu đỏ tươi từ hốc mắt trào ra như suối, nhuộm đỏ cả một vùng cát.

Rắc... rắc... Bốp!

Thiên Thạch Xà giãy giụa một hồi rồi sụp đổ xuống đất, thân thể khổng lồ nằm bất động, không còn chút sinh khí nào.

Không gian xung quanh dần dần tan rã, cát bụi bị gió cuốn đi, trả lại một vùng trời quang đãng.

Một giọng nói lạnh lùng, vô cảm vang lên trong đầu Phạm Xuyên:

[Khảo nghiệm tầng hai hoàn tất. Truyền thụ Tử Độc Âm Ma Chưởng – Tầng ba.]

Một luồng sáng màu tím từ xác Thiên Thạch Xà hóa thành những dị văn cổ quái, mang theo khí tức âm độc nồng đậm, dung nhập vào đan điền của Phạm Xuyên.

Toàn bộ bốn chiêu thức của Tử Độc Âm Ma Chưởng bỗng nhiên hiện ra trong đầu hắn dưới dạng những hình ảnh sống động, kèm theo một phương pháp tu luyện hoàn toàn mới, chân nguyên hóa hình, phát chưởng từ xa.

Ánh sáng tím mờ ảo lan ra từ lòng bàn tay Phạm Xuyên, chân nguyên ngưng tụ lại, tạo thành hình dạng một đầu chưởng nhỏ, lơ lửng trên không trung, nhưng vẫn chưa bắn ra.

Hắn thầm nhủ, trong lòng dâng lên sự kinh ngạc và hứng thú: "Đây là... tầng ba, luyện phát khí."



Thời gian sau đó hắn vẫn tìm tu, sáng luyện quyền, trưa luyện chưởng, chiều và tối thổ nạp nhằm đột phá cảnh giới.

Cự Linh Quyền là quyền pháp do Phạm Xuyên sáng tạo kiếp trước nên rất nhanh nắm được quyền ý bất bại khô máu, dù vậy vẫn phải luyện tập từng ngày từng bước.

Lúc trước là tập đấm cột đá, giờ đây đã có đủ đồng bì thiết cốt, hắn chuyển sang đấm và đá vào cột thép đặc.

Mỗi quyền tung ra đều kêu lên boong boong, gây ra động tĩnh không nhỏ, đôi lúc vẫn khiến mẫu thân và một vài hàng xóm phàn nàn vì tiếng ồn gây ra.

Kế đến là tầng ba của Tử Độc Âm Ma Chưởng, ở tầng hai luyện tụ khí, tầng ba này chính là luyện phát khí, tức chân nguyên hóa hình, tung ra chưởng khí đánh vào đầu đối thủ từ xa.

Quá trình luyện tập đối với người thuần thục điều khiển chân nguyên như Phạm Xuyên thì không có gì trở ngại.

Thế nhưng ở tầng này nhất trọng khó mà đủ chân nguyên để đánh ra chưởng khí.

Với tư chất trung đẳng và tu vi nhất trọng hiện giờ của hắn thì cũng chỉ có thể đánh ra được tối đa ba chưởng khí là hoàn toàn cạn kiệt chân nguyên.

Việc này khiến Phạm Xuyên khá đau đầu, trước mắt cần nâng cao tu vi lên nhị trọng thì mới có thể tiếp tục khiêu chiến ngọc lâu.

Hai tháng sau khi trùng sinh, đêm đó Phạm Xuyên tu luyện đến tận rạng sáng.

Rắc rắc, vách ngăn không khiếu bị phá vỡ, lộ ra một vách ngăn mới kiên cố hơn màu vàng đồng chói lóa, đó chính là vách ngăn nhị trọng.

Sau hai tháng khổ tu, hắn đã thành công đột phá lên chiến sư nhị trọng, thử thách kế tiếp là cảnh giới tam trọng.

Cái này qua đi lại cái khác tới, lại phải tinh tu cả ngày lẫn đêm.

Con đường tu luyện đôi khi thật nhàm chán như vậy, chỉ suốt ngày đấm đá với gốc cột rồi quay qua ngồi thổ nạp không khiếu.

Nếu không có một ý chí to lớn, phần lớn người thường đều bỏ cuộc hoặc chọn chậm rãi tu hành, bỏ đi sự quyết liệt và chí hướng vươn xa.

Chỉ có số ít nỗ lực và kiên nhẫn, đôi lúc là khắc khổ để vươn lên.

Những người đó không phải không cảm thấy chán nản, không phải không muốn bỏ cuộc.

Nhưng khi một khắc buông ra, lý tưởng và ước mơ của họ sẽ bị dập tắt, cảm giác thua cuộc lấp đầy tâm trí, khiến cho họ không cam lòng mà lập tức đứng lên đương đầu với trở ngại để trở thành những người phi thường bên trong thế giới bình phàm.

Phạm Xuyên kiếp trước đã không chịu thua, cho đến phút cuối cùng trước khi chết vẫn tràn đầy niềm tin và hy vọng.

Thế nhưng giây phút đó vẫn phải nổ tung cùng thiên địa.

Kiếp này hắn lại càng không muốn chịu thua, thậm chí hắn cố gắng còn hơn cả kiếp trước, ngày đêm không nghỉ ngơi, hắn quyết phải chiến thắng số phận, thay đổi quá khứ, mở ra tương lai tươi sáng.

8

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.