TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Trùng Sinh

Mặt biển phẳng lặng, gió mát thổi vào bờ cát, bên trong hòn đảo nhỏ, một lão giả cường tráng bước ra từ trong hang động.

Ông ta vươn mình, hơi thở mang theo sức sống tràn trề phát ra, sự hưng phấn sau khi đột phá.

"Ta đã trùng kích cảnh giới, giờ đây đã trở thành cường giả thật thụ, ta sẽ quật khởi từ đây!"

Mang theo hùng tâm tráng chí, lão giả đang mơ về cảnh tượng quân lâm thiên hạ.

Thế nhưng chợt mây đen kéo tới, lôi đình nổ vang, bầu trời dường như đang sập xuống.

"Đó là cái gì, tại sao lại có khí tức tôn giả?"

Lúc này, từ trong lôi đình, có bốn thân ảnh dần dần hiện ra.

Bề ngoài bọn họ giống như người bình thường, nhưng khí tức của bốn người phát ra lại khiến người đàn ông phía dưới toát mồ hôi.

Bỗng nhiên đám mây đen nổ tung, một thiếu niên anh tuấn tay cầm thương quét ngang thiên địa, ánh thương sắc bén tuyệt luân, đi đến đâu trời đất nứt toác đến đó.

Lại có người phát ra phong ba cuồn cuộn, bên trong phong ba ma uy hạo đãng, nhất lên quyền phong khí hải, khiến cho đất rung núi chuyển.

Thêm một nam nhân nữa, người này tay cầm hỗn độn, hắc khí lượn lờ, mơ hồ đứng im nhưng mọi thứ xung quanh luân chuyển không ngừng, không gian vặn vẹo, khiến cho mọi thứ tan biến khi đến gần hắn ta giống như một hố đen nuốt chửng thiên địa.

Chưa hết, còn có một nữ nhân chỉ bằng quyền pháp, đánh đến thiên băng địa liệt, dưới nắm đấm của nàng lôi đình nổ vang, trật tự vỡ nát, không gì có thể chống đỡ.

"Con bà nó rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, tại sao tứ tôn lại kịch chiến ở đây?"

Người đàn ông thốt lên một câu rồi quay lưng bỏ chạy khỏi chiến trường trên không.

Thế nhưng vừa chạy được vài bước thì dư ba của cuộc chiến kéo đến, một quả cầu màu đen từ trên trời rơi xuống mặt biển.

Quả cầu nổ tung, ma khí bùng phát tứ phía, ma khí giống như quái vật hỗn độn đi đến đâu nuốt chửng mọi thứ đến đó.

Người đàn ông không thể tránh khỏi, khi ma khí áp sát, hắn thét lên:

"Bốn tên hỗn đản, kiếp sau gia gia sẽ khử từng tên, không để chúng mày thành tôn!"

Lúc này con mắt trái của người đàn ông phát ra tinh quang, đồng tử biến thành hình mặt đồng hồ không ngừng xoay tròn.

Nghịch Đảo Thời Không, cấp cấp như luật lệnh...

Chiến Giới là một vùng đất rộng lớn vô cùng tận, nơi sức mạnh vi tôn, lấy chiến làm đạo.

Con người sinh ra nếu không tu luyện võ công để trở thành chiến giả thì chỉ có thể là người thường, sinh, lão, bệnh, tử, một vòng lặp không lối thoát.

Ở Chiến Giới, trên con đường tu luyện của một chiến giả chia cảnh giới thành cửu trọng thiên, từ nhất trọng đến ngũ trọng gọi là Chiến Sư, từ lục trọng đến bát trọng là cảnh giới Chiến Tiên, trên Chiến Tiên là đỉnh cao của nhân loại, cảnh giới Chiến Tôn cửu trọng.

Hạ Long tiên thành, một thành lớn nằm ở phía nam Đại Lý, lưng tựa núi cao, sông lớn chảy ngang, xung quanh là dãy đồng bằng với những cánh đồng lúa bát ngát bao quanh.

Bên trong tiên thành, ngõ Tràng Tiền là một con đường đất đỏ và đá xanh trải dài, hai bên đường có vài ngôi nhà nhỏ cũ kỹ của những người dân lao động.

Một ngôi nhà trong đó, bên ngoài có dãy hàng rào bằng đá chất chồng cao ngang vai, có vài chỗ bị đổ xuống nhưng chưa có ai tu sửa.

Đi qua cánh cửa cũ kỹ cao qua đầu, một ngôi nhà gỗ mái ngói một gian thẳng tắp trước sau hiện ra.

Bên trong ngôi nhà, ánh tà dương trời chiều chiếu lên một mảng đỏ rực.

Lúc này, ở khoảng sân trước nhà có một mỹ phụ nhân sắc thái tiều tụy, trên mặt có vài vết nhăn, bà ta đang ngồi cho gà mổ thóc trên tay mình.

Phía sau ngôi nhà gỗ có một vườn rau và một khoảng đất rộng.

Vườn rau trồng rất nhiều rau muống và rau lang, xen kẽ có vài bụi sả, bên cạnh bụi sả có đám hành lá cực xanh tốt.

Một tên thiếu niên dung mạo bình thường, da ngoài trắng trẻo, thân hình hơi gầy, nhìn qua khá ốm yếu, thiếu sự rèn luyện thể chất.

Hắn mặc áo vải đơn sơ, trạc tuổi mười lăm, có tên Phạm Xuyên.

Trong lúc đang hái rau chuẩn bị cơm chiều, tinh thần Phạm Xuyên chợt chấn động, một luồng ý chí nghịch dòng thời gian mang theo ký ức từ hai trăm năm kiếp trước du nhập vào hồn phách.

Phạm Xuyên nhìn ngó xung quanh, luống rau và ngôi nhà năm xưa, phía sau có ao cá rộng với làn nước trong vắt.

Lúc này hắn cúi xuống nhìn vào đôi bàn tay trẻ trung của mình, miệng thì thào:

"Ta thật sự đã trùng sinh về lại thời trai trẻ, quá tốt rồi!"

Phạm Xuyên nhớ lại, hắn sinh ra ở địa cầu, nhưng trong một lần quan sát hiện tượng Thất Tinh Liên Châu, bỗng ánh sáng chói lóa phát ra từ trên trời buộc hắn phải nhắm nghiền hai mắt.

Đến khi mở mắt ra thì đã phát hiện đã xuyên vào thế giới này và nhập vào thân xác một đứa trẻ có cùng tên Phạm Xuyên.

Phạm Xuyên nhà ở hẻm Tràng Tiền thành Hạ Long, thuộc Phạm gia chi mạch, cuộc sống bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Lúc vừa mới xuyên vào, Phạm Xuyên không kịp thích ứng với thế giới tu luyện dẫn đến chậm chạp phát triển so với đồng lứa.

Lúc này về lại, Phạm Xuyên cảm thấy lúc trước đã bỏ lỡ vô số chuyện, rất nhiều thứ đến cả trăm tuổi mới nhận ra, đặc biệt là về vấn đề tu luyện.

Còn nữa, dù kiếp trước có trải qua vài mối tình nhưng đều là dở dang, đến khi hai trăm tuổi ta vẫn chưa kịp có vợ, kiếp này ta nhất quyết phải có tam thê tứ thϊếp, sống một cuộc sống viên mãn, để khi chết không phải hối tiếc giống như kiếp trước.

"Thế giới này, hãy chuẩn bị cho sự trả thù của ta, còn có cả bốn tên tôn giả tương lai, đừng kẻ nào được phép thành đạo dưới mắt ta!"

Hắn ngửa mặt cười to, nụ cười của một lão giả bên trong thân hình thiếu niên mười lăm tuổi, nụ cười mang theo sự hưng phấn khi có cơ hội làm lại cuộc đời.

"Khụ khụ, thằng kia bị động kinh hay gì mà đứng cười một mình giữa trời thế?"

Nữ phụ từ nhà trên nghe con mình cười như một tên tâm thần thì vội chạy xuống xem thử, bà là Liễu Thi Tình, mẫu thân của Phạm Xuyên.

"Ồ, là nương sao!"

Phạm Xuyên nhìn thấy mẫu thân mình, kiếp trước bà đã mất khi hắn mười lăm tuổi, trải qua hai trăm năm, khi gặp lại bà, cảm xúc dâng trào, hắn vội chạy đến ôm thân thể có chút yếu nhược của bà vào lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào phát ra:

"Nương, con nhớ người quá!"

"Ơ tên tiểu tử này bị thần kinh à, ấm đầu hả con?" Liễu Thi Tình vừa đưa tay lên kiểm tra trán Phạm Xuyên vừa nói.

Phạm Xuyên chợt thấy mình có vẻ quá khích không đúng với bình thường nên vội vàng thu liễm.

Hắn nắm lấy bàn tay gầy gò của bà nói: "Nương, người không khỏe nên nghỉ ngơi, đừng ra gió tránh cảm lạnh."

"Khụ khụ, tên nhãi con ngươi hôm nay biết lo cho thân già của nương cơ à!"

Liễu Thi Tình lúc này có vẻ rất yếu, bà liên tục ho khan, cơ thể như không đứng vững.

Phạm Xuyên thấy vậy chợt nhớ ra, kiếp trước cũng chính đêm nay bà ra đi mãi mãi.

Trong nhà cha mất sớm, chỉ còn có mẹ và ta nương tựa sống qua ngày, kiếp trước khi bà ra đi, lúc đó ta đau đớn khôn cùng, gần như suy sụp, người thân duy nhất cũng rời ta mà đi.

Ta cô đơn, lạc lõng giữa thế gian, gần hai năm mất phương hướng và sa sút, rơi vào trạng thái khốn cùng, giống như một phế vật không hơn không kém.

Đến khi nhận ra trạng thái nhếch nhác của bản thân thì cũng đã muộn, các đồng bạn đã đi trước mấy năm.

8

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.