TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Đấng Toàn Năng Cuối Cùng

Ánh mắt Tần Phong ánh lên ý lạnh lẽo.

Bởi cả trước và sau khi trùng sinh, hắn không ít lần ra tay giết người. Lúc này trên người còn dính máu, sắc mặt lạnh như băng làm bất cứ ai cũng cảm thấy ớn lạnh.

Đội tuần tra cũng thoáng lúng túng.

"Ngươi đừng hiểu nhầm, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu rõ nội tình vụ việc thôi." Một thành viên đội tuần tra vội vàng lảng sang chủ đề khác.

Gần đây các cậu có gây thù chuốc oán với ai không?

Không rõ lắm!

Trước đó, những người này có nói gì không?

Chúng bảo, nữ thì bắt đi, nam thì giết!

Thành viên đội tuần tra cau mày, ghi lại lời Tần Phong, trong lòng đã phần nào đoán được, nghĩ có lẽ đây chỉ là một hành động phô trương vũ lực.

Đúng lúc ấy, Tần Phong nói tiếp:

Nhưng sau đó bọn chúng muốn bắt một nữ sinh. Cô ấy là dị năng giả duy nhất trong nhóm tôi. Tôi nghi ngờ bọn họ nhắm vào cô ấy để làm hại.

Đội viên đội tuần tra nghe vậy thì băn khoăn, còn Tần Phong không nói gì thêm, với những câu hỏi khác, anh đều từ chối trả lời.

Không thu được thêm manh mối từ Tần Phong, nhóm đội tuần tra kia lại có tin mới.

Có thể những người này không phải thành viên Hắc tri chu, nhưng trong số đó có vài kẻ là tội phạm truy nã, còn có vài người đã lập đội lính đánh thuê trong căn cứ Thừa Bắc.

Ừ, rõ rồi!

Biết được thân phận thì mọi chuyện dễ xử lý hơn, mặc dù lần này ảnh hưởng không nhỏ, nhưng nhờ có sự phản kháng quyết liệt của Tần Phong nên chưa ai bị thương thật sự.

Cảm ơn sự hợp tác của cậu, nếu có thêm tiến triển chúng tôi sẽ liên lạc lại!

Được!

Tần Phong cùng mọi người rời đi. Chu Hạo và Tiếu Tĩnh vẫn đang chờ anh ngoài cửa.

Sao lại xảy ra chuyện như vậy, Dương Thiến thật đáng thương! Tiếu Tĩnh nghẹn ngào. Dương Thiến vừa phẫu thuật xong, nghe nói đã mất một chân, tinh thần sa sút hẳn. Sắc mặt Tần Phong càng căng thẳng.

Tôi có chút việc riêng, đi trước đây! – Tần Phong vội nói rồi rời đi.

A... Được! – Tiếu Tĩnh gật đầu, không giữ lại.

Tên điên, nhớ ba ngày nữa tới học viện báo danh nhé! – Chu Hạo gọi với theo, Tần Phong vẫy tay đáp lại đã biết.

Trên người dính đầy máu, anh đi vào một góc, cởi áo sơ mi ném vào thùng rác rồi để Tiểu Bạch lấy cho bộ quần áo tác chiến từ trong ba lô.

Mặc xong đồ, Tần Phong lặng lẽ ra ngoài gần văn phòng đội tuần tra, lựa một chỗ khuất như một thợ săn kiên nhẫn rình mồi.

Chẳng mấy chốc, anh trông thấy Trần Minh bước ra.

Đội tuần tra lần này không đơn giản, vừa tra một lát đã biết Trần Minh có quan hệ với nhóm người kia.

Diễn xuất của Trần Minh rất giỏi, khi đến đây hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất.

Vì vậy, hắn tỏ vẻ kinh hoàng, đồng thời đau xót mà phân bua:

Hèn gì dạo này họ hỏi tôi có ai trong trường mới thức tỉnh dị năng không, tôi cứ tưởng đội trưởng tuyển người mới. Các bạn tôi đều nhà nghèo, tôi cố tình hỏi thăm giúp, nếu biết vậy đã không nói rồi, tôi thật có lỗi với mọi người!

Trần Minh khóc không kiềm chế, khiến đội tuần tra cũng không nghi ngờ nhiều, dù sao hắn chỉ là một thiếu niên.

So với Trần Minh, việc Tần Phong giết mười một tên tội phạm mới là bất thường.

Dù đã qua mặt được đội tuần tra, trong lòng Trần Minh vẫn bất an, linh cảm như chuyện xấu sắp xảy đến.

Trần Minh lo lắng một lúc mà không hay nguy hiểm đã cận kề!

Hắn vừa đi vừa nghĩ cách chối tội, tự nhủ phải kín kẽ không để lộ sơ hở.

Nhưng bất chợt trước mắt hắn tối sầm, mọi thứ chìm vào bóng tối tuyệt đối, không một tia sáng, thậm chí cả năm giác quan đều biến mất.

Ngay sau đó, đau đớn nhói buốt truyền tới, cả thân hình hắn đổ ập xuống đất.

A! – Trần Minh thét lên thảm thiết.

Đến lúc tỉnh lại, cảnh trước mặt khiến hắn không thể chấp nhận:

Chân tôi! Ai đã làm gì tôi, ai...?

Ống quần hắn trống rỗng, cả bắp chân cũng không còn.

...

Ở đầu ngõ, Tần Phong lắc nhẹ vũ khí phù văn rồi tra lại vỏ đao.

Cái chân của Trần Minh đã sớm bị dị năng hỏa diễm của anh thiêu thành tro bụi.

Trần Minh, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!

Nghe tiếng Trần Minh kêu gào, lửa giận của Tần Phong mới dần nguôi.

Kiếp trước bị tổ chức này bắt đi, có thể Trần Minh chưa biết, về sau tên này còn phản bội anh.

Nhưng không ngờ Trần Minh lại dám đặt cả lớp vào vòng nguy hiểm, nhìn nhóm bắt cóc thì có ý định xuống tay thật sự.

Còn Hắc tri chu gì đó, Tần Phong biết rõ tổ chức này chẳng hề liên quan.

Trước kia anh từng đích thân kiểm tra một phòng thí nghiệm ở Thừa Bắc nhưng không có bất kỳ manh mối nào. Đây là tổ chức thần bí và cực kỳ hùng mạnh.

Ban đầu, Tần Phong muốn giữ lại Trần Minh, lần này để hắn tự vùng vẫy tuyệt vọng!

Dương Thiến bị hại, ngươi cũng nên nếm mùi một chút! Nếu còn ai khác gặp chuyện...

Tần Phong hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi thẳng.

Anh không chỉ dùng đao, còn vận dụng cả phù văn hắc ám – một chiêu nhắm thẳng kẻ địch, điều khiển bóng tối che phủ hoàn toàn, khiến đối phương rơi vào trạng thái mất mọi cảm giác.

Những ngày gần đây, khi đi dã ngoại Tần Phong tra cứu rất ít tư liệu về dị năng giả hắc ám, nhưng chẳng mấy chốc đã tìm ra cách học được từ sinh vật hắc ám.

Thế giới này có sáng thì cũng có tối, sinh vật hắc ám gieo rắc tai ương nên không hiếm gặp.

Một loài gọi là Hắc Thiên cự thú, nơi chúng đi qua ánh sáng mất hẳn, con người còn mất cả năm giác quan.

Dị năng ấy quá mạnh, Tần Phong chưa đạt tới nhưng nếu thu nhỏ phạm vi, hoàn toàn có thể làm được.

Với nền tảng một trăm triệu phù văn, dù chỉ vận dụng một phần nhỏ cũng đủ.

Như vậy, anh tạo ra một vùng bóng tối thu nhỏ cực kỳ đáng sợ.

Dị năng này thật vượt trội, nếu không có dị năng đặc thù để giải cứu, hoàn toàn bắt giữ được kẻ địch, thậm chí tùy ý giết chết. Nghĩ tới đây, Tần Phong càng thêm khát vọng.

4

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.