Chương 36
Đấng Toàn Năng Cuối Cùng
Tần Phong tiến tới, chỉ còn cách đá hắc ám năm mét.
"Thôn phệ!"
Ánh sáng đen cuộn quanh người Tần Phong, vô số phù văn bám lên thân anh.
Các phù văn hắc ám tựa bầy én trở về tổ, đồng loạt dung nhập tinh cầu kim cương bên trong anh, may nhờ thể chất tiềm lực cấp S hiếm có nên tốc độ hấp thu cực nhanh, nếu không rất dễ bị nhiễm độc.
Chỉ trong chớp mắt, viên Đá Địa Ngục từ màu đen sẫm chuyển sang nhợt dần rồi hóa thành tro bụi, tan biến khỏi thế gian.
Bên trong vũ trụ ý thức, một phần lớn tinh cầu kim cương bị nhiễm hắc ám, tỏa ra nguồn sức mạnh vô song.
Đó là sức mạnh hủy diệt.
"Quá kinh khủng, ta đã hấp thu được một trăm triệu phù văn hắc ám!"
Chỉ những dị năng giả cấp S trong truyền thuyết mới có được sức mạnh thế này.
Ngoài ra, cạnh tinh cầu kim cương nọ lại xuất hiện một tinh cầu nhỏ như vệ tinh, mang màu đỏ thẫm, trên đó ẩn hiện 10 vạn phù văn lửa, có điều rõ ràng chúng đã bị biến dị dưới ảnh hưởng của phù văn hắc ám.
Đây là phần bổ sung cho Đá Địa Ngục, tất cả đã bị Tần Phong hấp thu trọn vẹn.
Ngay khi Tần Phong còn đang vui mừng khôn xiết, thì từ vết nứt lớn cỡ bàn tay trên không trung bỗng thò ra một bàn tay tái nhợt.
Bàn tay đó chẳng có chút sức sống, xương khớp nhô ra, móng tay đen sì quái dị, vừa nhìn đã thấy rợn người.
"Chi chi chi!" Tiểu Bạch kinh hoảng kêu, chưa kịp cho Tần Phong phản ứng đã tự ý vận dụng dị năng không gian.
"Vèo!"
Tần Phong lập tức biến mất!
Sau khi tiến hóa, Tiểu Bạch có thể dùng năng lực dịch chuyển tức thời gồm cả chủ nhân.
Đúng lúc đó, bàn tay tái nhợt từ trên trời liền lay động, ngay sau đó từng mảnh xương trắng không ngừng ghép lại, trong nháy mắt tạo thành một cánh tay khổng lồ.
Tần Phong chứng kiến mọi việc, mắt mở to kinh hái, cự trảo ấy giống hơn là móng vuốt quái thú.
Cái trảo khổng lồ kia vung thẳng xuống đất, uy lực chẳng khác gì thiên thạch nện xuống, xé toạc mặt đất tại đúng vị trí Tần Phong vừa đứng.
Chỉ cần chậm một bước, từng ấy sức mạnh đủ nghiền nát anh thành bã.
Đó là lực lượng không thể chống lại.
Sau đó, cái trảo đó nắm đầy bùn đất, bới ra cả một hố to rồi thu về trên không, các khớp ngón tay co lại, một làn bụi trắng rơi xuống bàn tay nhợt nhạt.
Tần Phong cảm nhận nguy hiểm đang lớn dần!
Rõ ràng chủ nhân của bàn tay ấy đang tìm kiếm Đá Địa Ngục.
Đá đã vào vết nứt nhỏ, đối phương không thể hoàn toàn chui ra mà chỉ vươn được một cánh tay, nhưng đủ tích lũy khối xương khủng khiếp ấy.
E rằng kẻ này đã có sức mạnh vượt cấp S, thậm chí đạt chuẩn thú hoàng.
Quả nhiên, sau khi kiểm tra phát hiện Đá Địa Ngục hóa thành tro, bàn tay kia thét lên một tiếng rống động trời.
"Ai, hắc ám thánh thạch của ta!"
"Không ổn!"
Tần Phong nhận ra một bàn tay nữa đang cố chen ra khỏi vết nứt nhỏ, những đường nứt như mạng nhện trên bầu trời còn có dấu hiệu mở rộng.
Điều đó chứng tỏ kẻ bên kia nỗ lực xuyên qua khe nứt truy lùng kẻ thù, chính là Tần Phong.
"Không thể để hắn chui ra ngoài!"
Anh biết có chạy cũng chẳng ích gì, sức mạnh của đối phương sánh ngang dị năng giả cấp S, khó thoát nổi.
Nhưng vẫn còn có cách.
Tần Phong thao tác bộ đàm, gửi ngay tài liệu phân tích của chiến xa Huyền phù đi.
"Báo tin cho trạm không gian Thừa Dương thị, cách 300 km về hướng tây bắc xuất hiện vết nứt không gian lớn, có sinh vật lạ xuất hiện, võ lực dự đoán đạt cấp S, đề nghị trạm không gian phản ứng cấp tốc, dùng thiết bị đóng vết nứt!"
Kể từ khi các vết nứt xuất hiện, nhân loại dưới áp lực sinh tồn đã phát triển kỹ thuật ổn định không gian, đồng thời hình thành lý thuyết không gian bài bản.
Vết nứt không gian là sản phẩm tự nhiên, một khi xuất hiện sẽ không ổn định và cũng nhanh chóng biến mất.
Không khác gì vết thương trên cơ thể người – tự nó cũng sẽ sớm lành lại, nếu được bôi thuốc hoặc may vá, vết thương sẽ khỏi càng nhanh.
"Thuốc" đó chính là trang bị ổn định không gian.
Điều Tần Phong muốn là để trạm không gian ra tay. Vì vậy, hắn trực tiếp gửi báo cáo này cho Thừa Dương thị thay vì căn cứ Thừa Bắc, bởi trang bị của Thừa Bắc chưa đủ sức mạnh như vậy. Tuy nhiên, việc phê duyệt cần thời gian nhất định, Tần Phong không dám chắc có thể ngăn chặn kịp hay không.
Nhưng thời gian chẳng chờ ai, chủ nhân của bàn tay kia vẫn đang tiếp tục xé rách không gian.
“Chi chi chi!” Tiểu Bạch đột ngột nhảy vọt lên rồi biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện lại, nó đã ở trên không trung, cách mặt đất hơn ba mươi mét.
“Tiểu Bạch, ngươi làm gì vậy?” Tần Phong giật mình hét lên.
Tiểu Bạch không quan tâm đến tiếng gọi của Tần Phong, lại biến mất lần nữa. Khi xuất hiện lại, nó ở trên cao sáu mươi mét, sau đó lại mất hút.
Chỉ sau ba lần, Tiểu Bạch đã tiếp cận vết nứt.
“Cẩn thận!” Tim Tần Phong như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiểu Bạch dùng chân đạp lên cốt trảo kia. Đối với cốt trảo thì Tiểu Bạch nhỏ bé chẳng khác gì một con ruồi, nhưng nó lại cực kỳ dứt khoát, thân hình linh hoạt lăn mình trên không. Sau đó, Tần Phong nhìn thấy đuôi của Tiểu Bạch chuyển thành màu bạc, quét mạnh về phía bàn tay đeo nhẫn ấy.
Thực ra, Tiểu Bạch đã nhắm trúng vết nứt không gian.
Như một cái hang chuột bị xi măng lấp đầy, vết rách lập tức được lấp kín, cùng lúc Tần Phong nghe thấy tiếng kêu thê thảm.
“Rầm rầm!”
Bàn tay xương trắng mất đi khống chế, ầm ầm vỡ vụn rơi xuống đất.
Tiểu Bạch lại lóe lên một cái rồi biến mất không dấu vết.
“Phù!” Tần Phong thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận áp lực đè nặng trên đỉnh đầu cũng biến mất theo. Nguy hiểm đã được hóa giải.
Đúng lúc này bộ đàm của Tần Phong vang lên.
“Tần tiên sinh, cảm ơn ngài đã cung cấp thông tin. Theo kiểm tra, vết nứt đã được giải quyết nhưng khu vực đó vẫn tiềm ẩn nguy hiểm. Chúng tôi sẽ bắn ra phù văn không gian để quét sạch, ổn định khu vực, đồng thời đặc biệt thưởng cho ngài mười nghìn đồng Trung Hoa tệ để cảm tạ đóng góp của ngài cho nhân loại!”
4
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
