TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Đấng Toàn Năng Cuối Cùng

Vốn dĩ Tần Phong không định chấp, nhưng Vương Khải lại cố tình chen trước cửa, không cho anh lên xe.

Nhường đường đi! – Tần Phong lạnh lùng nói.

Nhường? Dựa vào đâu? Xe đâu phải nhà ngươi? Ta còn chưa xem xong!

Đã biết ý Tần Phong muốn thử xe, Vương Khải bèn cố chấp ngồi lì trong xe, đóng sầm cửa tự đắc.

Không còn gì để nói, Tần Phong đành ngừng lại.

Ha, không có tiền còn bày đặt đến xem xe, ngươi tưởng có thể mua nổi xe này à? – Vương Khải cười khẩy.

"Tôi không cần xem xe khác, dẫn tôi làm thủ tục mua chiếc này luôn." – Tần Phong nói với nữ nhân viên bán hàng bên cạnh.

Cô gái ngạc nhiên rồi mừng rỡ ra mặt. Mua thật!

Khi Tần Phong bước đi, anh còn cố ý nhắc: "Xe này sắp thuộc về tôi, nhớ đừng để ai làm hỏng, sợ khi đó người ta đền không nổi!"

Khuôn mặt Vương Khải lúc xanh lúc đỏ, tự biết mình chỉ mạnh miệng, chẳng đủ khả năng đền nổi giá. Nhưng hắn vẫn cứng miệng hăm dọa:

Ngươi mà mua nổi, ta sẽ ăn lốp xe luôn!

Giọng hắn rất to, khiến tất cả mọi người xung quanh quay lại nhìn, nhưng ánh mắt không còn chút ngưỡng mộ nào – chỉ còn sự tò mò xem trò cười.

Một lát Tần Phong chưa thấy trở lại, Vương Khải thầm thở phào vì tưởng anh không mua nổi.

Chắc hắn ta cố tình làm màu, ra vẻ chứ thực ra chẳng mua nổi đâu – Vương Khải tự trấn an rồi toan rời khỏi xe, khi đó có một nhân viên bảo an mặc áo sơmi trắng gile đen, trước ngực đeo ký hiệu G3 – năng lực giả hạng G, xuất hiện.

Tiên sinh, xin lỗi, xe này đã được khách khác đặt mua, mong anh hợp tác bàn giao xe thử.

Cái gì? – Vương Khải sững sờ, không ngờ Tần Phong thật sự mua luôn.

Biểu ca của hắn – người vẫn theo dõi vụ này – hớt hải kể lại rằng chính Tần Phong vừa bỏ tám triệu mua xe.

Vương Khải chết lặng.

Xin mời anh xuống xe! – Nhân viên bảo an bắt đầu tỏ thái độ cứng rắn.

Toàn thân Vương Khải đổ mồ hôi, vội xuống xe, lén lút tránh mặt Tần Phong vì sợ bị sỉ nhục.

Nhưng Tần Phong đã trở lại: "Sao, đi rồi à? Không ăn lốp xe sao?" – Anh lạnh nhạt nói.

Xung quanh bật cười rộ lên. Mặt Vương Khải đỏ như máu.

Thôi, đừng ăn lốp xe, một cái cũng mấy chục vạn, sợ ngươi ăn không vào. Tránh ra cho ta!

Lần này, Vương Khải không dám lên tiếng nữa, lặng lẽ rút lui. Vài người phía sau nhân viên bảo an nhanh chóng thay toàn bộ ghế ngồi xe thành loại cao cấp hơn, cẩn thận lau chùi lại, rồi mời Tần Phong lên xe.

Anh khởi động xe, chuyển sang chế độ lơ lửng, các bánh xe thu về, đuôi xe phun ra luồng sáng xanh biếc – phù văn hệ phong!

Khởi động chế độ lơ lửng của phương tiện sẽ tiêu tốn nhiều năng lượng, hơn nữa phần lớn xe cộ trong căn cứ Thừa Bắc đều không có chức năng này. Việc một chiếc xe lơ lửng bất ngờ xuất hiện khiến mọi người không khỏi trầm trồ.

Chiếc xe vững vàng bay lên cao khoảng ba mét, sau đó lao vút ra ngoài, lướt qua đầu đám đông, chỉ còn lại một vệt sáng mờ của đèn xe.

"Đỉnh quá!"

"Trời đất ơi, đây là chiến xa Huyền phù thật sao?" "Thật là ảo diệu!"

Xung quanh đồng loạt vang lên những tiếng trầm trồ ngưỡng mộ, chỉ có khuôn mặt Vương Khải là tối sầm lại, bởi chiếc xe vừa rồi đã gào thét lao qua ngay trên đầu anh ta.

Chắc chắn Tần Phong cố tình!

Dĩ nhiên Tần Phong cố ý thật, đối diện với loại người như Vương Khải cần gì phải giữ thể diện cho hắn, chỉ là loại người này tội chưa đến mức phải loại trừ, nên Tần Phong chỉ sử dụng cách tương tự để trả đũa.

Chỉ có điều, trong mắt Tần Phong, đối phương vốn chẳng đáng để bận tâm.

Tần Phong mở balo tác chiến, Tiểu Bạch lập tức nhảy ra ngoài tò mò quan sát xung quanh rồi ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn bên ghế phụ.

"Thấy thế nào? Sau này ngươi không phải chui trong balo nữa nhé!"

Với chiếc xe dã ngoại cỡ lớn trước đây, Tiểu Bạch chỉ có thể núp trong balo. Các xe kia thì vừa chạy nhanh, người ngồi đông đúc, xe lắc lư nghiêng ngả, đến ngay cả Tần Phong còn ngồi không được vững, huống gì Tiểu Bạch bị nhét trong túi, chả nhúc nhích gì được.

Giờ có chiếc xe mới, Tiểu Bạch chẳng cần trốn nữa, xe lại được lắp đặt lớp kính chống nhìn trộm tốt nhất, nó có thể thỏa sức quan sát bên ngoài.

Khi ở khách sạn chỉ được ngắm nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ, giờ ngồi trong xe, Tiểu Bạch thấy thế giới bên ngoài thật lạ lẫm. Nhưng chẳng mấy chốc nó cũng phát hiện xung quanh chẳng có gì hấp dẫn, liền cuộn mình trên ghế phụ, tỏ ra khá hài lòng.

Tần Phong nhìn dáng vẻ lười biếng này của Tiểu Bạch, không nhịn được đưa tay xoa bộ lông mềm mại của nó.

"Ừ, nhưng giờ còn nợ nần, phải ra ngoài kiếm tiền thôi!"

Chiếc xe này trị giá tám triệu, khiến tài khoản truyền tin của Tần Phong chỉ còn đúng năm trăm ngàn.

Mười ngày nữa phải tới Vạn Tông lấy hàng, từng đó tiền e là không đủ.

Nhưng Tần Phong không vội rời đi ngay, mà lái xe tới một khu tập thể cũ kỹ.

Bên trong khu tập thể không khác gì những tòa nhà mọc vội từ mặt đất, không quá rộng rãi nhưng so nếu so với cô nhi viện thì sống ở đây đã là điều mà những đứa trẻ mồ côi ao ước lắm rồi.

"Chu Hạo, xuống lầu một lát, ta mang ít đồ cho ngươi," Tần Phong gọi.

"Hả, có gì ngon à? Khiến ngươi phải tự mình mang tới, đợi chút!"

Chu Hạo không hỏi nhiều, là bạn cũ, ngày trước anh cũng thường mời Tần Phong đến nhà ăn cơm, về sau Tần Phong làm thêm kiếm được chút tiền cũng thường mang đồ đến biếu lại Chu Hạo.

Có qua có lại như vậy mới giữ bền được một mối quan hệ, đôi khi tình bạn cũng cần vun đắp như thế.

Chu Hạo nhanh chóng chạy ra khỏi khu tập thể. Tần Phong nhận thấy Chu Hạo cao lớn hơn xưa, thân hình vạm vỡ, mặc áo ba lỗ quần sóc, đi dép lê trông có phần lôi thôi, trên người còn lấm tấm mồ hôi, xem ra ở nhà cũng chịu khó tập luyện.

4

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.