TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Đấng Toàn Năng Cuối Cùng

Lâm Đức Vinh nghe mà mặt mày nhăn nhó, miễn cưỡng nở một nụ cười.

"Tốt quá! Thật may vẫn còn người tốt bụng. Nhớ ghi tên, sau này có dịp nhất định phải báo đáp họ."

Dù vậy, ông vẫn không vui vẻ nổi. Một ngàn cân thịt với cô nhi viện đông trẻ như vậy chỉ như muối bỏ bể, chắc mỗi bữa chỉ được một chút thịt băm, phải tiết kiệm chia nhỏ ra.

"Viện trưởng, còn chưa hết đâu! Số thịt này không phải thịt thường, mà là thịt thú tướng!"

"Cái gì?"

Lâm Đức Vinh há hốc mồm kinh ngạc.

Trên thị trường, thịt dị thú bình thường đã hơn trăm tệ một cân, thịt thú tướng còn đắt gấp ba. Vậy là có người một lúc ủng hộ cho cô nhi viện gần ba mươi vạn tệ – con số không hề nhỏ.

"Tốt quá! Tìm liên lạc của ân nhân này cho tôi, tôi phải đích thân cảm ơn!"

"Viện trưởng, người quyên góp là Tần Phong."

Là học trò cũ từng ở lại cô nhi viện nên các giáo viên vẫn nhận ra. Ban đầu họ còn không tin nổi.

Nhận tin, Lâm Đức Vinh chẳng mừng chút nào mà chỉ cảm thấy đau lòng. Lại là cậu Tần Phong.

Tần Phong là một trong những đứa trẻ thông minh nhất ông từng dạy, cũng rất cứng cỏi. Nhưng ông luôn băn khoăn, làm sao Tần Phong có được nhiều thịt thế, đâu phải số tiền nhỏ, bán ra ngoài cũng thành gia tài.

"Khoan đã, chưa vội chia số thịt này đâu, tôi phải liên lạc với Tần Phong."

Lâm Đức Vinh liền bấm số bộ đàm của Tần Phong.

...

Tần Phong vừa vào nhà nghỉ, tắm rửa sơ rồi nằm thư giãn trong bồn tắm.

Bộ đàm vang lên, anh tiện tay nhận cuộc gọi có hình ảnh, Lâm Đức Vinh thấy cảnh nhà khang trang quanh Tần Phong, không khỏi sửng sốt.

"Tần Phong!"

"Viện trưởng!" Tần Phong thấy gương mặt quen thân liền cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Là ta đây, cháu gửi một phần thịt thú tướng về cô nhi viện, lấy đâu ra mà nhiều thế? Không lẽ đi làm nghề nhặt rác?"

Ý Lâm Đức Vinh muốn hỏi có phải Tần Phong đi vơ vét xác dị thú trong nguy hiểm hay không. Nghề đó nhiều khi vừa không được gì vừa mang họa.

Tần Phong vội vàng giải thích rằng, hôm nay anh tham gia chiến dịch chống Thử triều tại khu nông nghiệp Thừa Bắc, vốn không phải bí mật, ai tra cũng biết.

"Cháu đã thức tỉnh thể chất Cổ võ giả, thầy cũng biết cháu học lớp cận chiến vốn không tệ, giờ thực lực không yếu, giết được nhiều dị thú, giành được không ít phần thưởng. Thay vì bán, cháu đem thịt thú tướng về cho cô nhi viện."

"Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi!" Lâm Đức Vinh thở phào nhẹ nhõm, "Tần Phong, cháu thật có tiền đồ! Có dịp nhớ về thăm thầy, đương nhiên không cần mang cái gì nữa, chỗ này là đủ rồi!"

Tần Phong cười, "Viện trưởng, nếu có khó khăn thì cứ trực tiếp nói với cháu. Số thịt thú tướng kia cũng đừng trộn lẫn nấu chung, tốt nhất nên làm thành thịt khô rồi chia đều. Sau này, nếu cháu còn chiến lợi phẩm sẽ mang về nữa!"

"Được, cảm ơn cháu, con ngoan!"

"Viện trưởng đừng khách sáo, mai cháu lại sang thăm thầy!"

Nói xong, ánh mắt Tần Phong trở nên sâu sắc, bởi ngày mai chính là ngày ông Lâm Đức Vinh từng bị hại trong quá khứ trước khi Tần Phong hồi sinh lại cuộc đời.

"Được rồi, mai thầy chờ cháu tới, xem tiểu Tần Phong giờ mạnh mẽ đến đâu!" Lâm Đức Vinh cười sảng khoái.

Nói chuyện thêm vài câu, Tần Phong mới gác máy bộ đàm.

Tần Phong đứng dậy, tấm gương trong phòng tắm bám hơi nước phản chiếu thân hình anh.

Chỉ sau nửa tháng, cơ thể Tần Phong không còn gầy gò yếu ớt mà đã rắn chắc, tràn đầy sức sống. Đặc biệt, anh còn cảm nhận rõ xương cốt phát triển, bây giờ đã cao tới mét bảy lăm.

Khoác áo choàng tắm, anh tiếp tục dội nước cho Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch vốn sạch sẽ, lại mê tạo bong bóng với dầu gội, ra dáng một đại gia được Tần Phong phục vụ.

Là công thần trong trận diệt Thử Vương lần này, tất nhiên Tần Phong phải chăm sóc nó thật chu đáo.

Nhiều ngày đánh giết mệt mỏi, giờ được yên tĩnh, Tần Phong chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.

Tiểu Bạch thì chưa chịu ngủ. Đợi Tần Phong đã say, trước mặt nó xuất hiện một viên năng lượng hạch tâm to bằng nắm tay – hạch tâm của Thử Vương.

Tiểu Bạch liếm láp rồi nhanh chóng hấp thụ tất cả, tuy kích thước không lớn hơn thân thể nó bao nhiêu nhưng nguồn lực dồi dào suýt nữa làm nó nổ tung; tuy nhiên, nó nuốt xong vẫn không đổi hình dạng rồi chìm vào giấc ngủ say bên cạnh Tần Phong.

...

Hôm sau, Tần Phong mặc áo sơ mi và quần bò bạc màu nhiều lần giặt, đi vào cô nhi viện.

Bởi Tiểu Bạch còn đang ngủ mê man, Tần Phong để nó trong balo, không dám để ở nhà nghỉ sợ bị ai lấy đi.

Vừa bước qua cổng, Tần Phong đã ngửi thấy mùi thịt thơm ngào ngạt. Đám trẻ vốn thường chơi ngoài sân giờ biến mất, trong căn tin lấp ló những mái đầu nhỏ, nước miếng sắp chảy ra.

Ngay cả các em lớn hơn cũng không giấu nổi hào hứng.

"Tần Phong, cháu tới rồi, mau lại nếm thử đi!" Lâm Đức Vinh vui vẻ kéo anh vào.

Lúc này, nhiều thiếu niên trong viện cùng phụ tay chế biến. Lâm Đức Vinh làm theo hướng dẫn của Tần Phong, chế biến thịt thú tướng, mùi thơm lan khắp gian bếp.

"Không tệ chút nào!" Tần Phong nếm thử rồi gật đầu, thịt thú tướng quả đúng là thực phẩm hảo hạng.

"Tần Phong, cháu chia phần cho các em đi!" Lâm Đức Vinh đưa phần thịt khô đã chuẩn bị sẵn cho Tần Phong, sau đó đánh chuông gọi các trẻ xếp hàng.

"Hôm nay, ca ca Tần Phong mang quà tới cho các em, phải noi gương ca ca, học tập, mai này trở thành anh hùng, nhé!"

"Tụi em biết rồi ạ!" Bọn trẻ đồng thanh hưởng ứng.

Một số em từng bị lừa gạt mà trở nên lạnh nhạt, nhưng khi thấy dáng vẻ hiện tại của Tần Phong cũng không giấu nổi sự ngưỡng mộ, hy vọng.

Tần Phong chia quà xong lại hướng dẫn huấn luyện cận chiến cho các thiếu niên trong viện, thoắt cái đã tới trưa.

"Viện trưởng, chiều nay ông vẫn đi nhận gạo ở khu trồng trọt đúng không?"

Tần Phong không thể nhớ nhầm – mỗi tháng cô nhi viện được cấp gạo một lần.

4

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.