TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Một chút bình yên (2)

Lâm Ngạn Thần đứng đó vài giây, rồi xoay người vào phòng.

Hắn nghĩ, có lẽ y chưa từng ngủ ở một nơi chật hẹp thế này. Cũng có thể, đây là lần đầu tiên y ở lại nhà của người khác.

Lại càng không phải là một căn nhà... nghèo nàn đến thế.

Nhưng hắn không thấy xấu hổ. Căn nhà này, từng viên gạch, từng món đồ đều là ba mẹ và bà ngoại chắt chiu mà có được. Nó tuy cũ kỹ, nhưng sạch sẽ, và là nơi duy nhất trên đời hắn có thể gọi là “nhà”.

Ánh đèn ngủ từ phòng khách vẫn còn sáng hắt qua khe cửa.

Trong bóng đêm, Sở Trầm Ngôn mở mắt. Mắt y rất đen, sâu như giếng cạn.

Một tay y nắm chặt mép chăn mỏng. Tay còn lại đặt dưới má, lặng lẽ.

Chăn có mùi nắng, mùi xà phòng rẻ tiền, nhưng sạch sẽ. Không nồng nặc mùi nước hoa như nhà y, cũng không có mùi thơm như khách sạn cao cấp. Nhưng... không hiểu sao, y lại cảm thấy dễ ngủ hơn.

Không phải vì mệt. Mà vì bình yên.

Thứ bình yên xa lạ mà y chưa từng có.

Chưa từng cảm nhận được từ sau khi mẹ y mất.

--------------

Ánh nắng sớm len qua tấm rèm cũ sờn viền, chiếu những vệt vàng nhạt nhòa lên sàn nhà. Lâm Ngạn Thần hé mắt tỉnh dậy, theo phản xạ chạy ra phòng khách.

Ghế sô pha trống trơn.

Mền gối đã được gấp gọn gàng, xếp ngay ngắn trên thành ghế, thẳng tắp như dùng thước đo.

Hắn ngồi dậy, dụi mắt. Một chút ngạc nhiên thoáng qua trong đáy mắt.

“Đi rồi hả... Không nói tiếng nào sao?”

Lâm Ngạn Thần đứng dậy, ngáp dài. Cổ họng còn khô khốc vì chưa uống nước, nhưng đầu óc đã bắt đầu lăn tăn đủ chuyện. Hắn không biết Sở Trầm Ngôn rời đi lúc nào, cũng không biết y có về nhà chưa, hay lại đi lạc đâu đó nữa rồi.

“Đứa nhỏ này đúng là kì lạ thật...”

“Ít ra cũng để lại lời cảm ơn chứ.”

Hắn khẽ lầm bầm rồi nhẹ bật cười.

Nhưng rồi hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng rửa mặt thay đồ. Đến khi nhìn đồng hồ, hắn giật mình:

“Chết rồi, muộn học!”

Hắn nhét vài quyển vở vào cặp, đạp xe phóng như bay. Ghé vào tiệm bánh nhỏ đầu phố, hắn mua đại vài cái bánh mì ngọt. Một tay lái xe, một tay cắn bánh mì, gặm như thể mạng sống đang treo trên đầu bánh.

Vừa mới gặm được một miếng to, chưa kịp nhai kỹ thì...

Bốp!

Một cái vỗ vai mạnh như trời giáng từ phía sau làm hắn giật nảy cả người. Miếng bánh mắc nghẹn ngay cổ họng, hắn trợn mắt, hai tay xém buông cả tay lái, ho sặc sụa:

“Khụ... khụ... mẹ nó chứ... xém chết!”

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.