TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Cánh cửa cũ (1)

Trên đường trở về, gió đêm luồn qua những tán cây khô xào xạc. Lâm Ngạn Thần bước đi phía trước, tiếng giày mòn va vào mặt đường trải nhựa loang lổ. Phía sau hắn, Sở Trầm Ngôn lặng lẽ bước theo, không nói một lời, cũng không thở mạnh.

Nếu không phải thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân nhỏ đều đều phía sau, Lâm Ngạn Thần thật sự sẽ nghĩ đoạn đường này chỉ có một mình hắn.

Hắn liếc mắt ra sau một cái, vẫn là bóng dáng ấy, mái tóc đen gọn gàng, bước chân chậm rãi, im lìm như bóng ma, chỉ khác là không đáng sợ mà kỳ lạ thay... lại khiến người ta muốn ngoái đầu nhìn thêm lần nữa.

Hắn thầm nghĩ:

Im re thật đấy. Có khi nào là dạng lạnh lùng trời sinh?

Chỉ vài phút sau, cả hai dừng lại trước căn nhà nhỏ ở cuối hẻm. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, lớp tường loang lổ càng trở nên nổi bật, có chỗ bong tróc, có chỗ lộ ra lớp gạch đỏ xưa cũ. Mái tôn lượn sóng rỉ sét, cánh cửa gỗ khép hờ, méo mó vì sửa tạm.

Lâm Ngạn Thần quay lại, bắt gặp Sở Trầm Ngôn đang đứng yên trước nhà không vào, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn như đang đánh giá một vật thể xa lạ.

Hắn nhướng mày, thầm nghĩ:

Chắc từ nhỏ đến giờ em ấy chưa từng thấy cái nhà nào tồi tàn như vậy đâu nhỉ. Vậy tính ra hôm nay được mở mang tầm mắt... nhờ mình.

Ý nghĩ đó khiến hắn bật cười khẽ thành tiếng. Có lúc hắn cũng tự hỏi sao bản thân lại vô tâm vô phế đến thế. Gặp người khác trong hoàn cảnh này, có khi sẽ thấy tự ti, thấy muốn giấu đi cái nghèo của mình.

Nhưng hắn thì không. Không phải vì hắn mạnh mẽ hơn ai.

Mà vì... hắn không giấu nổi.

Chiếc áo hắn mặc thường ngày bạc màu đến mức nhìn qua là biết đã mấy năm chưa thay. Đôi giày sờn gót, quần jeans rách chỉ ở đúng đầu gối phải, chỗ vá lại còn chưa đều. Có muốn tỏ ra khá giả cũng không được. Vậy nên, hắn học cách cười với sự thật.

Hắn mở cửa, vừa đi vào vừa quay đầu nói vọng ra:

“Vào đi. Đừng đứng ngẩn người ở đó. Nhà hơi nhỏ xíu chắc em không quen. Em đừng... đừng đυ.ng...”

Rầm!

Tiếng va chạm bất ngờ vang lên, cắt ngang câu nói. Cánh cửa trước mặt... rơi cái bụp xuống đất, lăn một vòng nghiêng ngả rồi nằm chỏng chơ bên hiên nhà.

Sở Trầm Ngôn vẫn giữ tay ở tư thế vừa chạm cửa. Khuôn mặt thường ngày vô cảm như tượng đá, lúc này lại ngơ ra một cách rất... ngây ngô, còn có chút đáng yêu.

Đôi mắt mở lớn một chút, mi mắt khẽ giật, rõ ràng là ngạc nhiên. Tuy không nói, nhưng Lâm Ngạn Thần nhìn là hiểu ngay.

4

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.