TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18:

Tại trường Dực Lâm.

Khu A: Thiên đường của giới thượng lưu lâu đời. Học sinh ở đó không chỉ học giỏi, mà còn là con cháu của cổ đông sáng lập, chủ tịch tập đoàn, chính khách, người thừa kế thế lực khổng lồ,... Mỗi người bước ra từ khu này đều có thể khiến xã hội phải cúi đầu.

Khu B: Tầng lớp khá giả và có thực lực. Gia đình có tiền, có quyền, con cái học giỏi, nhưng chưa đủ tầm ảnh hưởng để vào Khu A.

Khu C: Khu đặc biệt nhất. Dành cho những học sinh không có tiền, không có quyền, nhưng sở hữu trí tuệ xuất chúng vượt ngoài tưởng tượng. Mỗi năm chỉ có đúng 100 suất học bổng, là cánh cửa sinh tồn duy nhất của đám học sinh nghèo muốn chen chân vào thế giới này.

Lâm Ngạn Thần khẽ đưa mắt nhìn sang Sở Trầm Ngôn.

Với khí chất như vậy, chắc chắn không phải khu C.

Nhưng nếu là khu A... thì càng đáng sợ.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, rồi thử dò hỏi:

“Em học khu nào?”

Sở Trầm Ngôn cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy.

“Khu A.”

Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến lòng Lâm Ngạn Thần như khựng lại trong nháy mắt.

“Thật là khu A...”

Câu trả lời ấy khiến hắn không khỏi suy nghĩ sâu hơn về con người đang nằm kế bên mình. Một đứa nhỏ 12 tuổi, khí chất lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm như người từng trải, lại còn là học sinh khu A của Dực Lâm...

Càng ngày... càng thấy đứa nhỏ này không đơn giản.

Lâm Ngạn Thần cười cười, cố gắng giữ không khí nhẹ nhàng:

“Vậy anh đúng là vinh hạnh rồi, được ngủ chung với học bá nhà giàu giới thượng lưu đấy.”

Sở Trầm Ngôn im lặng, ánh mắt nhìn hắn có chút như cười mà không phải cười.

Y không đáp, nhưng lại tắt màn hình điện thoại, kéo chăn lên ngang ngực rồi quay lưng lại phía Lâm Ngạn Thần.

Khoảnh khắc tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối dịu nhẹ.

Chỉ còn hơi thở đều đều của hai người len lỏi trong không gian nhỏ.

Một lát sau, khi tưởng như cả hai đã thϊếp đi, Lâm Ngạn Thần khẽ cất tiếng:

“Sở Trầm Ngôn.”

“Ừm?”

Giọng y vọng lại rất khẽ, gần như là thầm thì.

“Nếu sau này... em gặp chuyện gì khó khăn, có thể nói với anh. Dù anh không giàu có, giỏi giang gì. Nhưng nếu có thể giúp được thì anh sẽ cố gắng hết sức.”

Hắn lại thầm nghĩ:

Giống như bây giờ, mình có thể cho y ở nhờ nhà mình nè. Y muốn ở bao lâu tùy thích.

Im lặng một lúc lâu, rồi Sở Trầm Ngôn mới đáp, cũng nhẹ như gió thoảng:

“Tôi biết rồi.”

Y không nói cảm ơn, cũng không khách sáo.

Bởi vì trong lòng y, Lâm Ngạn Thần... sớm muộn gì cũng sẽ là người thuộc về y, không rời đi được nữa.

13

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.