0 chữ
Chương 1
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ (1)
Lần đầu tiên họ gặp nhau, Lâm Ngạn Thần mười tám tuổi, còn Sở Trầm Ngôn chỉ mới mười hai tuổi.
Đêm hôm đó, gió thổi lành lạnh qua con phố nhỏ, cuốn theo mùi bụi đường và mùi ẩm mục từ công viên cũ kỹ. Lâm Ngạn Thần vừa tan ca làm thêm ở siêu thị nhỏ cuối đường, chiếc xe đạp cà tàng dưới chân phát ra tiếng lạch cạch đều đều theo từng vòng quay.
Ánh đèn vàng úa đổ dài bóng hắn trên mặt đường. Áo đồng phục đã bạc màu, vắt hờ bên vai, để lộ chiếc áo thun cũ bạc phếch bên trong. Tay hắn còn vương mùi bánh mì và sữa, thứ mà mỗi tối hắn đều phải dọn từ kệ xuống, sau đó xếp lên lại những cái mới, cẩn thận như sợ đổ vỡ cả một thế giới nhỏ bé mong manh.
Khi đi ngang qua công viên quen thuộc, đôi mắt hắn bỗng lướt qua một khung hình bất thường. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một đứa nhỏ đang ngồi yên trên chiếc xích đu cũ, chẳng nhúc nhích, cũng chẳng có ai bên cạnh.
Hắn khựng chân, xe đạp chậm lại theo phản xạ. Hắn nheo mắt nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé kia, mái tóc đen cắt gọn, áo sơ mi trắng sạch sẽ, giày da sáng bóng. Không giống những đứa nhóc trong khu xóm lao động nghèo nàn này chút nào.
Hắn nhíu mày khẽ lẩm bẩm:
“Giờ này còn ngồi một mình ở công viên cũ nát này?”
Nhưng rồi cũng chỉ thở ra một hơi.
“Chắc con nhà giàu nào cãi nhau với ba mẹ, bỏ nhà ra đi.”
Nghĩ thế, hắn lại tiếp tục đạp xe về nhà.
Nhà của Lâm Ngạn Thần nằm sâu trong con hẻm nhỏ, mái tôn, tường cũ, cánh cửa gỗ bạc màu từng thớ vân như già đi theo năm tháng. Dù cũ kỹ, căn nhà ấy vẫn sạch sẽ, ngăn nắp, là nơi duy nhất còn giữ chút hơi ấm gia đình với hắn.
Trước kia, nhà hắn vốn cũng bình thường, đủ ăn đủ mặc. Nhưng từ năm bảy tuổi, sau vụ tai nạn xe cướp đi ba mẹ, thế giới của Lâm Ngạn Thần chỉ còn lại một người thân duy nhất trên đời, chính là bà ngoại.
Một người phụ nữ nhỏ bé, lưng còng nhưng luôn nở nụ cười dịu dàng, mỗi sớm tinh mơ đều đẩy chiếc xe hàng rong bán bánh mì trứng và sữa đậu nành, nuôi hắn khôn lớn.
Cuộc sống nghèo khó, nhưng có bà ngoại, nên ấm áp.
Cho đến năm hắn mười sáu tuổi, bà ngoại hắn cũng không chống nổi bệnh tật mà ra đi. Kể từ đó, hắn không còn người thân nào trên thế giới này.
Ai cũng nghĩ hắn sẽ gục ngã. Nhưng không, hắn vẫn đến trường đều đặn, vẫn đi làm thêm mỗi tối, vẫn cố gắng sống tốt. Vì hắn biết, ba mẹ, cả bà ngoại đều mong hắn sống vui vẻ, hạnh phúc.
Đêm hôm đó, gió thổi lành lạnh qua con phố nhỏ, cuốn theo mùi bụi đường và mùi ẩm mục từ công viên cũ kỹ. Lâm Ngạn Thần vừa tan ca làm thêm ở siêu thị nhỏ cuối đường, chiếc xe đạp cà tàng dưới chân phát ra tiếng lạch cạch đều đều theo từng vòng quay.
Ánh đèn vàng úa đổ dài bóng hắn trên mặt đường. Áo đồng phục đã bạc màu, vắt hờ bên vai, để lộ chiếc áo thun cũ bạc phếch bên trong. Tay hắn còn vương mùi bánh mì và sữa, thứ mà mỗi tối hắn đều phải dọn từ kệ xuống, sau đó xếp lên lại những cái mới, cẩn thận như sợ đổ vỡ cả một thế giới nhỏ bé mong manh.
Khi đi ngang qua công viên quen thuộc, đôi mắt hắn bỗng lướt qua một khung hình bất thường. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một đứa nhỏ đang ngồi yên trên chiếc xích đu cũ, chẳng nhúc nhích, cũng chẳng có ai bên cạnh.
Hắn nhíu mày khẽ lẩm bẩm:
“Giờ này còn ngồi một mình ở công viên cũ nát này?”
Nhưng rồi cũng chỉ thở ra một hơi.
“Chắc con nhà giàu nào cãi nhau với ba mẹ, bỏ nhà ra đi.”
Nghĩ thế, hắn lại tiếp tục đạp xe về nhà.
Nhà của Lâm Ngạn Thần nằm sâu trong con hẻm nhỏ, mái tôn, tường cũ, cánh cửa gỗ bạc màu từng thớ vân như già đi theo năm tháng. Dù cũ kỹ, căn nhà ấy vẫn sạch sẽ, ngăn nắp, là nơi duy nhất còn giữ chút hơi ấm gia đình với hắn.
Trước kia, nhà hắn vốn cũng bình thường, đủ ăn đủ mặc. Nhưng từ năm bảy tuổi, sau vụ tai nạn xe cướp đi ba mẹ, thế giới của Lâm Ngạn Thần chỉ còn lại một người thân duy nhất trên đời, chính là bà ngoại.
Cuộc sống nghèo khó, nhưng có bà ngoại, nên ấm áp.
Cho đến năm hắn mười sáu tuổi, bà ngoại hắn cũng không chống nổi bệnh tật mà ra đi. Kể từ đó, hắn không còn người thân nào trên thế giới này.
Ai cũng nghĩ hắn sẽ gục ngã. Nhưng không, hắn vẫn đến trường đều đặn, vẫn đi làm thêm mỗi tối, vẫn cố gắng sống tốt. Vì hắn biết, ba mẹ, cả bà ngoại đều mong hắn sống vui vẻ, hạnh phúc.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
