0 chữ
Chương 27
Chương 27: Sự kìm nén cuối cùng
Lang Vương hấp thu giọt nước xong cũng rịn ra mồ hôi, lượng nước nhiều hơn thế rất nhiều. Từng giọt mồ hôi dày đặc phủ kín những cơ bắp đang căng cứng của anh vì phải căng thẳng duy trì thế ngồi. Nếu không phải bị bộ đồ tác chiến thấm hút, thậm chí sẽ ngưng tụ rồi chảy dọc theo đùi căng phòng xuống.
Một phút đồng hồ với anh mà nói, cho đến tận bây giờ chưa bao giờ dài đến như vậy.
Đau khổ không chỉ mình anh. Anh vẫn còn có thể cố gắng khống chế không để lộ ra ngoài nhiều nhất có thể, nhưng đàn sói trẻ tuổi thì không làm được như vậy.
Tai sói cùng răng sói dần dần lộ ra. Vì không để những đặc dị hóa đặc thù lộ ra, bọn họ không mở miệng không được. Bọn họ cầu xin Khanh Diên cho phép được thả tinh thần thể đang bị kìm nén đến mức khó chịu ra ngoài.
“A?” Khanh Diên choáng váng, chưa kịp nghĩ kỹ đã gật đầu đồng ý. Tuỳ ý thôi, đừng nói là tinh thần thể, giờ phút này nếu họ có thả ra cả bệnh thần kinh, cô cũng chẳng còn hơi sức để xía vào.
Từng con sói bạc lần lượt ngồi xổm bên cạnh các lính gác Lang tộc. Theo bản năng muốn vây quanh người dẫn đường tái nhợt ngồi trên ghế nhưng chúng vẫn nhớ rõ kỷ luật nên gắng giữ lưng thẳng tắp như trong huấn luyện thường ngày. Thế nhưng chóp đuôi vẫn không chịu nổi, khi thì lặng lẽ cuộn lên rồi lại vung ra. Những con không kiềm chế được hơn vội vàng xoè cả móng vuốt bấm xuống mặt đất.
Sắt thép trong tổ tinh thần cũng có sự biến hóa. Ánh sáng phía trên Lang Vương càng ngày càng mờ. Nó cũng có chút bồn chồn nôn nóng, móng vuốt lớn cào cào trên mặt đất, thân thể to lớn cong lên.
[Hử, không lẽ nó đang chuẩn bị chạy lấy đà để xông vào đấy chứ?]
Khanh Diên đã chuẩn bị sẵn sàng rút tinh thần thể về nhưng lại thấy con sói khổng lồ như ngọn núi cao đổ sụp. Bốn chân còn chưa kịp duỗi thẳng, đã bất lực ngã xuống.
Nước đen kéo dài như những sợi nước trào ra từ vai đến cổ nó, tầng tầng lớp lớp loang ra nhưng lại không nhấn chìm bộ lông tuyệt đẹp.
Quyết Quân cảm nhận được điều gì đó không đúng, anh mở mắt ra nhìn về phía người dẫn đường của mình. Cô gái đang chăm chú nhíu chặt lông mày, lông mi trên mắt run nhẹ. Một lớp mồ hôi thật mỏng làm cho khuôn mặt cô vốn tái nhợt ngược lại trở nên có thêm sắc độ. Lông mày đen nhánh, đôi môi đỏ tươi.
Anh cũng nhíu mày lại: “Không nên nhìn. Ra đi.”
Một phút đồng hồ với anh mà nói, cho đến tận bây giờ chưa bao giờ dài đến như vậy.
Đau khổ không chỉ mình anh. Anh vẫn còn có thể cố gắng khống chế không để lộ ra ngoài nhiều nhất có thể, nhưng đàn sói trẻ tuổi thì không làm được như vậy.
Tai sói cùng răng sói dần dần lộ ra. Vì không để những đặc dị hóa đặc thù lộ ra, bọn họ không mở miệng không được. Bọn họ cầu xin Khanh Diên cho phép được thả tinh thần thể đang bị kìm nén đến mức khó chịu ra ngoài.
Từng con sói bạc lần lượt ngồi xổm bên cạnh các lính gác Lang tộc. Theo bản năng muốn vây quanh người dẫn đường tái nhợt ngồi trên ghế nhưng chúng vẫn nhớ rõ kỷ luật nên gắng giữ lưng thẳng tắp như trong huấn luyện thường ngày. Thế nhưng chóp đuôi vẫn không chịu nổi, khi thì lặng lẽ cuộn lên rồi lại vung ra. Những con không kiềm chế được hơn vội vàng xoè cả móng vuốt bấm xuống mặt đất.
Sắt thép trong tổ tinh thần cũng có sự biến hóa. Ánh sáng phía trên Lang Vương càng ngày càng mờ. Nó cũng có chút bồn chồn nôn nóng, móng vuốt lớn cào cào trên mặt đất, thân thể to lớn cong lên.
Khanh Diên đã chuẩn bị sẵn sàng rút tinh thần thể về nhưng lại thấy con sói khổng lồ như ngọn núi cao đổ sụp. Bốn chân còn chưa kịp duỗi thẳng, đã bất lực ngã xuống.
Nước đen kéo dài như những sợi nước trào ra từ vai đến cổ nó, tầng tầng lớp lớp loang ra nhưng lại không nhấn chìm bộ lông tuyệt đẹp.
Quyết Quân cảm nhận được điều gì đó không đúng, anh mở mắt ra nhìn về phía người dẫn đường của mình. Cô gái đang chăm chú nhíu chặt lông mày, lông mi trên mắt run nhẹ. Một lớp mồ hôi thật mỏng làm cho khuôn mặt cô vốn tái nhợt ngược lại trở nên có thêm sắc độ. Lông mày đen nhánh, đôi môi đỏ tươi.
Anh cũng nhíu mày lại: “Không nên nhìn. Ra đi.”
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
