0 chữ
Chương 3
Chương 3
Cô gái nhíu mày chặt hơn, lẳng lặng kéo chiếc áo khoác xuống đắp lên đùi, có vẻ hơi chê chiếc áo lao động này.
“Vậy cô mặc cái này đi.” Trần Thải Thanh cởϊ áσ khoác của mình ra đắp cho cô gái, lần này cô không từ chối.
Trần Thải Thanh hỏi: “Sao cô lại ở đây một mình thế?”
Cô gái vẫn không nói, tay khẽ cử động dưới lớp áo.
Trần Thải Thanh không biết cô đã trải qua chuyện gì, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không phải chuyện tốt, có lẽ vẫn đang trong trạng thái sốc tâm lý, nên cũng không hỏi dồn, chỉ lựa lời an ủi.
“Còn hai mươi phút nữa là đến thị trấn phía trước rồi, đừng lo.”
Cô ấy đưa tay lên quẹt nước mưa trên cằm, khởi động xe, bật lại đài nhạc, giai điệu trữ tình chậm rãi lan tỏa trong không gian ẩm ướt.
Trần Thải Thanh dần cảm nhận được, sau vài lần liếc trộm, bờ vai cô gái đã thả lỏng hơn.
Cô ấy lái xe vững hơn một chút, đoạn đường còn lại có người bầu bạn, dần dà cũng quên đi thời tiết tồi tệ.
Trước khi vào thị trấn, xe đi qua một biển báo, cô gái bỗng thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần đầu tiên cô cất tiếng: “Đây là đâu?”
“Thị trấn An Hòa.” Trần Thải Thanh đáp.
Cô gái vẻ đăm chiêu, không ngừng nhìn ngó ra ngoài.
Tại ngã tư trong thị trấn, một chiếc xe tải đang quay đầu phía trước, xe của Trần Thải Thanh buộc phải dừng lại.
Cánh tay cô ấy gác lên vô lăng, quay đầu nhìn cô gái ngồi ghế phụ, bỗng mỉm cười.
“Cô cứ nắm chặt cái cờ lê mãi không mỏi à? Bỏ xuống đi.”
Nghe vậy, cô gái chột dạ liếc cô ấy một cái, phần áo bị chiếc cờ lê đội lên từ từ xẹp xuống.
Trần Thải Thanh rộng lượng cười, hỏi: “Cô có người nhà bạn bè ở thị trấn An Hòa không? Hay là… phía trước là đồn công an, tôi đưa cô thẳng đến đó nhé?”
Cô gái đột ngột giơ cờ lê lên, phản ứng rất mạnh: “Tôi không đi! Tôi không về nhà!”
Trần Thải Thanh giật mình, giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, không muốn chọc giận cô gái.
“Được rồi, không đi thì không đi… Nhưng ít nhất cô cũng phải tắm rửa, ăn chút gì đó nóng hổi chứ? Nếu cô tin tôi, thì rẽ về phía tây một đoạn là đến nhà tôi rồi.”
Cô gái lại lộ vẻ do dự, không đồng ý cũng chẳng từ chối. Trần Thải Thanh tạm thời cũng không có cách nào khác, bèn dứt khoát rẽ xe.
Từ ngã tư đi về phía tây năm mươi mét là đến nhà Trần Thải Thanh.
Trần Thải Thanh đỗ xe bán tải trước cửa tiệm, che ô đưa cô gái vào trong, rồi lại quay ra xe lấy đồ.
“Vậy cô mặc cái này đi.” Trần Thải Thanh cởϊ áσ khoác của mình ra đắp cho cô gái, lần này cô không từ chối.
Trần Thải Thanh hỏi: “Sao cô lại ở đây một mình thế?”
Cô gái vẫn không nói, tay khẽ cử động dưới lớp áo.
Trần Thải Thanh không biết cô đã trải qua chuyện gì, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không phải chuyện tốt, có lẽ vẫn đang trong trạng thái sốc tâm lý, nên cũng không hỏi dồn, chỉ lựa lời an ủi.
“Còn hai mươi phút nữa là đến thị trấn phía trước rồi, đừng lo.”
Cô ấy đưa tay lên quẹt nước mưa trên cằm, khởi động xe, bật lại đài nhạc, giai điệu trữ tình chậm rãi lan tỏa trong không gian ẩm ướt.
Trần Thải Thanh dần cảm nhận được, sau vài lần liếc trộm, bờ vai cô gái đã thả lỏng hơn.
Trước khi vào thị trấn, xe đi qua một biển báo, cô gái bỗng thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần đầu tiên cô cất tiếng: “Đây là đâu?”
“Thị trấn An Hòa.” Trần Thải Thanh đáp.
Cô gái vẻ đăm chiêu, không ngừng nhìn ngó ra ngoài.
Tại ngã tư trong thị trấn, một chiếc xe tải đang quay đầu phía trước, xe của Trần Thải Thanh buộc phải dừng lại.
Cánh tay cô ấy gác lên vô lăng, quay đầu nhìn cô gái ngồi ghế phụ, bỗng mỉm cười.
“Cô cứ nắm chặt cái cờ lê mãi không mỏi à? Bỏ xuống đi.”
Nghe vậy, cô gái chột dạ liếc cô ấy một cái, phần áo bị chiếc cờ lê đội lên từ từ xẹp xuống.
Trần Thải Thanh rộng lượng cười, hỏi: “Cô có người nhà bạn bè ở thị trấn An Hòa không? Hay là… phía trước là đồn công an, tôi đưa cô thẳng đến đó nhé?”
Trần Thải Thanh giật mình, giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, không muốn chọc giận cô gái.
“Được rồi, không đi thì không đi… Nhưng ít nhất cô cũng phải tắm rửa, ăn chút gì đó nóng hổi chứ? Nếu cô tin tôi, thì rẽ về phía tây một đoạn là đến nhà tôi rồi.”
Cô gái lại lộ vẻ do dự, không đồng ý cũng chẳng từ chối. Trần Thải Thanh tạm thời cũng không có cách nào khác, bèn dứt khoát rẽ xe.
Từ ngã tư đi về phía tây năm mươi mét là đến nhà Trần Thải Thanh.
Trần Thải Thanh đỗ xe bán tải trước cửa tiệm, che ô đưa cô gái vào trong, rồi lại quay ra xe lấy đồ.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
