TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Quan Tư Ý chán nản xoay chiếc ô, nói: “Tôi đi một vòng rồi, cũng chỉ có chỗ chị là ở được. Sao cái nhà nghỉ kia lại có cả phòng tắm công cộng thế? Nhìn đã thấy không đàng hoàng. Tôi ở lại đây luôn.”

Sao cô có thể nói chuyện hiển nhiên như vậy? Trần Thải Thanh liếc nhìn cô, im lặng ngồi xuống, gom bắp ngô vào cái mẹt.

“Được, trước khi cô trả hết tiền ngô, vẫn có thể ở lại đây.”

“Tôi ở nhờ!” Quan Tư Ý nghiêm giọng sửa lại: “Tiền tôi sẽ trả gấp đôi cho chị.”

Trần Thải Thanh bưng mẹt lên, hỏi: “Cô có biết một hạt giống làm thế nào để lớn thành cây ngô không?”

Quan Tư Ý hơi yếu thế: “Tiền đó tính gộp vào không được à? Tôi sẽ trả hết cho chị mà.”

Trần Thải Thanh không để ý đến cô, cầm mẹt đi qua tiệm rau.

Quan Tư Ý vội vàng đi theo sau, chiếc ô vướng vào khung cửa, một góc bị lật ngược lên.

“Họ Trần kia, chị định đi báo cảnh sát nữa đấy à? Không được đi!”

Trần Thải Thanh đổ bắp ngô vào thùng rác lớn ở ngã tư, nói với Quan Tư Ý đang bám sát theo mình: “Sao cứ phải lấy chuyện người khác sợ ra để dọa nạt thế? Nhưng mà sáng nay tôi thật sự muốn tìm người nói chuyện đấy, cô đúng là làm người ta tức chết mà.”

Mỗi khi Trần Thải Thanh hối hận, cô ấy luôn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Quan Tư Ý, ánh mắt ướŧ áŧ đó, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, lại sợ cọng rơm không chắc chắn mà thấp thỏm không yên; còn cả cái lạnh run rẩy khi co ro trên ghế, dường như luôn có thể xuyên thấu qua cô ấy.

Thực ra cuộc sống của cô ấy cũng từng có rất nhiều khoảnh khắc dầm mưa như vậy.

Nhưng cô ấy không có ô.

Trần Thải Thanh nhìn Quan Tư Ý.

Cô đang bĩu môi hậm hực, vì Trần Thải Thanh nói cô “làm người ta tức chết” mà không vui, gió thổi tóc cô bay che khuất mặt, cô lắc đầu mấy lần cũng không gạt tóc ra được. Chiếc ô vẫn còn một góc lật ngược lên, trông ngốc nghếch.

“Mai tôi phải đi giao hàng lên thành phố, tối mới về. Cơm trưa Phương Hy sẽ giúp giải quyết, cô giúp tôi chăm sóc bà, rót nước nói chuyện với bà, nhưng tuyệt đối đừng để bà xuống giường đi lại.” Trần Thải Thanh vừa đi vừa nói.

“Cho dù tôi tạm thời không có tiền trả chị, cũng không thể coi tôi như người giúp việc được chứ?” Quan Tư Ý phản đối.

Trần Thải Thanh dừng bước, nhìn Quan Tư Ý.

“Coi như là người lớn tuổi của bạn bè bình thường, nhờ cô rót cốc nước cũng không chịu giúp à?”

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.