TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Trước khi ra khỏi phòng ngủ, nhớ lại Phương Hy hôm nay đánh son, cô ấy cũng soi gương một lúc. Nhưng cô ấy không có đồ trang điểm, chỉ có thể xõa tóc dùng mười ngón tay chải vài lượt, rồi buộc chặt hơn một chút.

Phương Hy không thấy Quan Tư Ý, nhưng cũng không chủ động hỏi, Trần Thải Thanh không nhắc thì cô ấy cũng không nhắc.

Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm, Trần Bão Bão cắm đầu ăn cơm, đột nhiên nói ăn no rồi, lén cầm bát định đi.

“Trần Bão Bão...”

Giọng nói trầm thấp như ác quỷ.

Trần Bão Bão đứng nghiêm, chột dạ cúi đầu: “Dì út.”

“Đặt bát xuống.” Trần Thải Thanh hiếm khi nghiêm giọng như vậy.

“Dạ.” Trần Bão Bão ngoan ngoãn làm theo, rồi lại không cam tâm nói thêm: “Nhưng mà con người chúng ta đều ăn ba bữa, cậu út…”

Trần Thải Thanh đặt mạnh đũa xuống dọa, Trần Bão Bão lập tức không dám hó hé nữa.

“Dì út, con sai rồi, con đi chơi máy tính đây.”

Trần Bão Bão vào phòng, Phương Hy nói: “Em cũng đừng giận, trẻ con mà, từ từ dạy rồi nó sẽ nghe thôi.”

“Em không giận.” Trần Thải Thanh dịu dàng nói: “Cây cối đang xanh tốt, cứ làm cho nó như cái thùng nước gạo, phí quá.”

“Em ăn no chưa?” Phương Hy nhẹ nhàng hỏi: “Vậy chị dọn dẹp nhé?”

Trần Thải Thanh gật đầu, cùng Phương Hy dọn bát đũa.

“Cái gói hàng kia là cho em đấy.” Phương Hy vừa rửa bát vừa nói.

“Chị mua gì thế?” Trần Thải Thanh đậy màng bọc thực phẩm lên đồ ăn thừa rồi cất vào tủ lạnh.

“Chẳng phải em nói muốn đổi dây đồng hồ sao, chị chọn cho em đấy.” Phương Hy nói.

Trần Thải Thanh ngớ người một lúc, rồi cười: “Em nói bừa thôi mà.”

“Chị mua hai sợi lận, đều là màu tối, như vậy em làm việc cũng không sợ bẩn.” Phương Hy nói thêm: “Đừng tiếc không đeo, cũng chẳng phải đồ gì tốt đẹp lắm đâu.”

Ngừng một lát, cô ấy nói nhỏ: “Đeo hỏng rồi chị lại mua cho em.”

Trần Thải Thanh không mấy để ý đến lời Phương Hy nói, cô ấy phát hiện đã lâu không thấy Quan Tư Ý, thảo nào yên tĩnh thế này.

“Tiểu Quan? Tiểu Quan?”

Cô ấy tìm trước sau sân hai lượt, không thấy bóng dáng Quan Tư Ý đâu.

“Chắc là… tự về nhà rồi hả?” Phương Hy đoán.

Trần Thải Thanh ngạc nhiên cười: “Sao lại cầm bát canh bột lọc về nhà được chứ? Em sợ cô ấy lạc đường.”

Cô ấy đi dọc theo con đường trước tiệm rau đến ngã tư, ngó nghiêng tìm kiếm Quan Tư Ý.

Phương Hy dọn dẹp xong bếp, cũng phải về tiệm chuẩn bị cho ngày mai mở cửa. Cô ấy vừa ra khỏi cửa tiệm rau, đã thấy Trần Thải Thanh đứng ở ngã tư, tóc mái bị cơn gió nóng buổi chiều thổi tung lên.

3

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.