0 chữ
Chương 15
Chương 15
Editor: Nại Nại
Dịch Hằng là nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, mặc dù Cố Miểu có kinh nghiệm từ kiếp trước nhưng so với Dịch Hằng thì cô chỉ là nghiệp dư.
Ngoại trừ việc chỉ ra một số vấn đề chung của chỗ mấu chốt của tương lai sau này, thì Cố Miểu khéo léo không bày tỏ quan điểm của mình trong quá trình chụp ảnh nữa, có đôi khi không hiểu mà giả vờ như hiểu mới là điều đáng xấu hổ nhất.
Chụp xong bộ váy cuối cùng, Dịch Hằng giơ tay ra hiệu OK.
Vốn dĩ anh ta đang định kiểm tra lại ảnh trong máy, nhưng xuyên qua ống kính camera nhìn thấy cả người Cố Miểu đang ở trạng thái thả lỏng, khóe môi cong lên, tư thế cực kỳ dịu dàng, so với việc diễn truốc ống kính thì hiển nhiên dáng vẻ bây giờ càng đẹp hơn rất nhiều.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Dịch Hằng ấn nút chụp lại, cũng không biết vì sao anh ta có hơi chột dạ.
Trương Nhàn bước nhanh đến bên cạnh Cố Miểu, cười nói: "Cố Miểu, ba bộ váy này tặng cho em đó, chị thấy không có ai thích hợp với quần áo của Nghê Thường hơn em cả." Nhìn thấy đối phương định từ chối thì Trương Nhàn lại tiếp tục nói: "Cho cửa hàng của chị một quảng cáo sống cũng được mà."
Tầm mắt Trương Nhàn dừng ở trên mặt Cố Miểu, so với lúc mới gặp mặt chưa son phấn gì thì bây giờ lớp trang điểm của Cố Miểu càng khiến cô xinh đẹp hơn, tinh xảo hơn, hào phóng khí chất hơn.
Trương Nhàn cảm khái trong lòng, có một số người sinh ra đã được thượng đế cưng chiều.
Cố Miểu hơi do dự rồi gật đầu đồng ý.
So với năm chiếc váy dùng để chụp nội cảnh thì giá của ba chiếc này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Dịch Hằng chỉ huy nhân viên thu dọn thiết bị ở hiện trường, sau đó đi đến trước mặt Trương Nhàn và Cố Miểu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý cười: "Tới giờ ăn tối rồi, đi thôi, để chị Trương mời chúng ta ăn cơm đi."
Hiển nhiên là nói chuyện với Cố Miểu.
Trương Nhàn lập tức đen mặt: "Cậu gọi ai là chị Trương thế hả? Cố Miểu người ta gọi chị Trương là bởi vì tuổi em ấy còn nhỏ, cậu nhìn lại cậu đi, còn có chút liêm sỉ nào không?"
Dịch Hằng lại cười: "Dù sao cũng là có ý vậy đó."
Cố Miểu nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, lắc đầu từ chối: "Em phải về nhà còn có chút việc, không đi cùng với anh chị được."
Mắt thấy ngày mai lại phải ra ngoài ngốc một ngày trời nữa nên Cố Miểu muốn nhanh chóng về nhà gõ chữ, không có bản thảo là trong lòng cô không yên được, huống chi hằng năm ở trên trang web Lục Giang cứ lag mãi, nếu không lưu bản thảo thì rất có thể cô sẽ không kịp update.
Trương Nhàn giật mình: "Thật sự không đi với anh chị sao? Đã bận cả ngày rồi, chị mời em ăn bữa cơm cũng là chuyện nên làm mà."
Dịch Hằng có hơi tiếc nuối, bổ sung: "Có một số người nên thịt thì vẫn nên thịt nha, nếu mà bỏ lỡ cơ hội này thì không biết bao giờ mới có cái cơ hội nào nữa đâu."
"Em thấy chị Trương rất hào phóng mà, sau này còn có cơ hội gặp mặt nhau nhiều lắm, sao lại không còn cơ hội nào nữa được?" Cố Miểu cười nói: "Chị Trương, chị nói có đúng không?"
Trương Nhàn thấy Cố Miểu thật sự có việc cần phải về nhà, cũng không cưỡng cầu nữa, cười tủm tỉm: "Đúng đúng đúng, em nói đều đúng hết."
Nhớ lại lúc Cố Miểu đến chỉ có một mình, Trương Nhàn lại nói thêm: "Để chị đưa em về nhé? Cũng không còn sớm nữa, chị sợ một mình em ở bên ngoài không an toàn."
Trương Nhàn có ấn tượng rất tốt với Cố Miểu, nếu không cũng sẽ không khách khí như vậy.
Mới ban đầu Trương Nhàn còn tưởng Cố Miểu là cô gái nhỏ lạnh lùng, nhưng khi tiếp xúc rồi mới biết hoàn toàn không phải như vậy, đối phương vừa lễ phép hiểu lý lẽ lại hiểu chuyện, hiển nhiên có cả IQ và EQ. Đã nhìn thấy rất nhiều người thiểu năng nên Trương Nhàn cảm thấy Cố Miểu có thể là một người bạn đáng kết giao lâu dài.
Còn mấy lời bình phẩm trên mạng kia, Trương Nhàn cảm thấy nhất định là do trí tưởng tượng của cô ấy tạo ra.
Đã từ chối một lần rồi cũng khó mà từ chối lần thứ hai, lần này Cố Miểu vô cùng vui vẻ nhận lời: "Vậy cảm ơn chị Trương."
Tuy rằng Trương Nhàn nói đưa cô về, nhưng căn bản cô ấy không có lái xe, cuối cùng Cố Miểu lên xe Dịch Hằng, sau khi nói địa chỉ nhà mình xong thì chống cằm dựa vào một bên nghỉ ngơi, vừa chụp ảnh vừa quay phim như này thật ra là một công việc vất vả tốn năng lượng.
Đặc biệt là còn gặp phải một nhϊếp ảnh gia chuyên xoi mói nữa.
Dịch Hằng vô cùng tập trung lái xe, dư quang thường xuyên nhìn về phía Cố Miểu. Ngay cả không trang điểm nhưng lông mi của cô vẫn vừa dày vừa dài y như cánh bướm trước sau như một, tạo thành một cái bóng dưới mắt. sườn mặt trắng nõn bóng loáng mịn màng, tóc mái trên trán đung đưa trong gió, Dịch Hằng đột nhiên cảm thấy trái tim của mình hơi ngứa.
Từ sau khi làm nhϊếp ảnh gia, Dịch Hằng càng coi trọng giá trị nhan sắc hơn, dung mạo của Cố Miểu vô cùng hợp tâm ý của anh ta.
Rất nhanh đã đến cửa khu chung cư.
Cố Miểu ngủ không sâu lắm, cho nên vừa mới dừng xe cô đã mở mắt ra, đôi mắt mê mang ngập nước, cô nhìn xung quanh một vòng rồi mới ý thức được mình đang ở đâu.
Tầm mắt dừng ở trên người Dịch Hằng, Cố Miểu lễ phép lên tiếng: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà."
Biểu cảm trên mặt Dịch Hằng có hơi buồn: "Anh cho rằng hợp tác lâu vậy rồi giữa chúng ta đã không còn sự khách sáo như vậy nữa."
Cố Miểu nhìn vẻ mặt tinh nghịch của đối phương, mỉm cười, cô nhún vai nói: "Vậy anh không thấy lời tôi nói chỉ là khách sáo thôi sao?"
Sau khi nói xong, cô trực tiếp xuống khỏi xe của Dịch Hằng.
Dịch Hằng đột nhiên cao giọng nói với theo: "Đừng quên gửi địa chỉ họp lớp liên hoan của em cho anh nhé, để ngày mai anh tiện đến đón em trước."
Cố Miểu tạm dừng bước chân, quay đầu lại gật gật đầu rồi lại đi về nhà mình.
Sau khi về đến nhà, Cố Miểu không nói hai lời đi tắm rửa trước đã, phơi mình dưới ánh mặt trời lâu như vậy, toàn thân đổ đầy mồ hôi rồi, trông rất nhờn bóng, nhìn làn da trong gương có hơi cháy nắng trong gương, Cố Miểu không khỏi tự đau lòng cho bản thân mình.
8000 ngàn này đúng là không dễ kiếm.
Còn Dịch Hằng thì Cố Miểu đã sớm quên ra sau đầu rồi.
Từ phòng vệ sinh ra ngoài, Cố Miểu cầm khăn lông đen lau tóc cho mình, sạc điện thoại cho cái điện thoại hết pin sập nguồn của mình trước rồi mới ngồi xuống trước bàn máy tính.
Mở QQ trên máy tính trước.
Tìm thấy nhóm 12/2 bị cô tắt thông báo trong QQ, Cố Miểu không chút quan tâm nhấp vào tin nhắn.
Đối với cuộc sống hồi cấp 3, ngoại trừ khô khan nhạt nhẽo ra thì trong trí nhớ của Cố Miểu thật ra đã không có bất cứ ấn tượng nào nữa rồi.
Cô vẫn luôn đắm chìm trong nỗi đau buồn khi bố mẹ qua đời, căn bản không hề tiếp xúc với bất cứ ai trong thế giới bên ngoài, mới ngày đầu giáo viên còn nhiều lần tìm cô nói chuyện, nhưng sau đó thấy dáng vẻ muốn chết không muốn sống của cô cũng lười quản cô nữa, mặc kệ cô luôn.
Tốc độ spam tin nhắn trong nhóm chat cấp 3 rất nhanh.
[Nghe nói đáp ánh tham khảo cho đề thi đại học sắp có rồi đó, hồi hộp ghê.]
[Hồi hộp cái méo gì, thi cũng đã thi xong cả rồi, không nên nghĩ xem tối mai nên high như nào sao?]
[Nghe nói bên cạnh nhà hàng Nguyệt Hoa còn có một quán karaoke đó, tôi bao hết quán cho ngày mai nghen, có ai muốn high sau bữa liên hoan không?]
[Wow wow wow, giàu dữ vậy bây, thế mà còn bao hết quán luôn bây! Tôi không nói nhiều nữa, tôi muốn một suất free, đến lúc đó tôi sẽ hát cho cậu bài Forget Love, bảo đảm đó là một bài đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới luôn.]
[Bỏ đi má, cái tông điếc của cậu ai mà muốn nghe hả? Mãnh liệt đề nghị cậu đến lúc đó cứ ngồi xổm bên cạnh là được, chỉ nghe không được hát.]
[Lớp trưởng, cậu xác định ngày mai Cố Miểu cũng đến họp lớp sao?]
Vừa mới gửi xong câu này thì nhóm chat đột nhiên im lặng hết 30 giây, sau 30 giây vẫn không có ai trả lời lại, rồi ngay sau đó tất cả mọi người cùng spam.
[Ồ yo yo yo yo, Tạ Dương cậu nói thật đi, ý của cậu là gì?]
[Đúng vậy đúng vậy, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với Cố Miểu? Có dấu hiệu từ khi nào vậy hả?]
...
Càng về sau là những tin nhắn vô vị tẻ nhạt, Cố Miểu trực tiếp đóng khung chat lại luôn.
Đột nhiên Cố Miểu phát hiện ra, cô nhớ nhầm thời gian liên hoan rồi, không phải là giữa trưa ngày mai là mà buổi tối.
Dịch Hằng là nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, mặc dù Cố Miểu có kinh nghiệm từ kiếp trước nhưng so với Dịch Hằng thì cô chỉ là nghiệp dư.
Ngoại trừ việc chỉ ra một số vấn đề chung của chỗ mấu chốt của tương lai sau này, thì Cố Miểu khéo léo không bày tỏ quan điểm của mình trong quá trình chụp ảnh nữa, có đôi khi không hiểu mà giả vờ như hiểu mới là điều đáng xấu hổ nhất.
Chụp xong bộ váy cuối cùng, Dịch Hằng giơ tay ra hiệu OK.
Vốn dĩ anh ta đang định kiểm tra lại ảnh trong máy, nhưng xuyên qua ống kính camera nhìn thấy cả người Cố Miểu đang ở trạng thái thả lỏng, khóe môi cong lên, tư thế cực kỳ dịu dàng, so với việc diễn truốc ống kính thì hiển nhiên dáng vẻ bây giờ càng đẹp hơn rất nhiều.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Dịch Hằng ấn nút chụp lại, cũng không biết vì sao anh ta có hơi chột dạ.
Tầm mắt Trương Nhàn dừng ở trên mặt Cố Miểu, so với lúc mới gặp mặt chưa son phấn gì thì bây giờ lớp trang điểm của Cố Miểu càng khiến cô xinh đẹp hơn, tinh xảo hơn, hào phóng khí chất hơn.
Trương Nhàn cảm khái trong lòng, có một số người sinh ra đã được thượng đế cưng chiều.
Cố Miểu hơi do dự rồi gật đầu đồng ý.
So với năm chiếc váy dùng để chụp nội cảnh thì giá của ba chiếc này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Dịch Hằng chỉ huy nhân viên thu dọn thiết bị ở hiện trường, sau đó đi đến trước mặt Trương Nhàn và Cố Miểu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý cười: "Tới giờ ăn tối rồi, đi thôi, để chị Trương mời chúng ta ăn cơm đi."
Trương Nhàn lập tức đen mặt: "Cậu gọi ai là chị Trương thế hả? Cố Miểu người ta gọi chị Trương là bởi vì tuổi em ấy còn nhỏ, cậu nhìn lại cậu đi, còn có chút liêm sỉ nào không?"
Dịch Hằng lại cười: "Dù sao cũng là có ý vậy đó."
Cố Miểu nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, lắc đầu từ chối: "Em phải về nhà còn có chút việc, không đi cùng với anh chị được."
Mắt thấy ngày mai lại phải ra ngoài ngốc một ngày trời nữa nên Cố Miểu muốn nhanh chóng về nhà gõ chữ, không có bản thảo là trong lòng cô không yên được, huống chi hằng năm ở trên trang web Lục Giang cứ lag mãi, nếu không lưu bản thảo thì rất có thể cô sẽ không kịp update.
Trương Nhàn giật mình: "Thật sự không đi với anh chị sao? Đã bận cả ngày rồi, chị mời em ăn bữa cơm cũng là chuyện nên làm mà."
"Em thấy chị Trương rất hào phóng mà, sau này còn có cơ hội gặp mặt nhau nhiều lắm, sao lại không còn cơ hội nào nữa được?" Cố Miểu cười nói: "Chị Trương, chị nói có đúng không?"
Trương Nhàn thấy Cố Miểu thật sự có việc cần phải về nhà, cũng không cưỡng cầu nữa, cười tủm tỉm: "Đúng đúng đúng, em nói đều đúng hết."
Nhớ lại lúc Cố Miểu đến chỉ có một mình, Trương Nhàn lại nói thêm: "Để chị đưa em về nhé? Cũng không còn sớm nữa, chị sợ một mình em ở bên ngoài không an toàn."
Trương Nhàn có ấn tượng rất tốt với Cố Miểu, nếu không cũng sẽ không khách khí như vậy.
Mới ban đầu Trương Nhàn còn tưởng Cố Miểu là cô gái nhỏ lạnh lùng, nhưng khi tiếp xúc rồi mới biết hoàn toàn không phải như vậy, đối phương vừa lễ phép hiểu lý lẽ lại hiểu chuyện, hiển nhiên có cả IQ và EQ. Đã nhìn thấy rất nhiều người thiểu năng nên Trương Nhàn cảm thấy Cố Miểu có thể là một người bạn đáng kết giao lâu dài.
Còn mấy lời bình phẩm trên mạng kia, Trương Nhàn cảm thấy nhất định là do trí tưởng tượng của cô ấy tạo ra.
Đã từ chối một lần rồi cũng khó mà từ chối lần thứ hai, lần này Cố Miểu vô cùng vui vẻ nhận lời: "Vậy cảm ơn chị Trương."
Tuy rằng Trương Nhàn nói đưa cô về, nhưng căn bản cô ấy không có lái xe, cuối cùng Cố Miểu lên xe Dịch Hằng, sau khi nói địa chỉ nhà mình xong thì chống cằm dựa vào một bên nghỉ ngơi, vừa chụp ảnh vừa quay phim như này thật ra là một công việc vất vả tốn năng lượng.
Đặc biệt là còn gặp phải một nhϊếp ảnh gia chuyên xoi mói nữa.
Dịch Hằng vô cùng tập trung lái xe, dư quang thường xuyên nhìn về phía Cố Miểu. Ngay cả không trang điểm nhưng lông mi của cô vẫn vừa dày vừa dài y như cánh bướm trước sau như một, tạo thành một cái bóng dưới mắt. sườn mặt trắng nõn bóng loáng mịn màng, tóc mái trên trán đung đưa trong gió, Dịch Hằng đột nhiên cảm thấy trái tim của mình hơi ngứa.
Từ sau khi làm nhϊếp ảnh gia, Dịch Hằng càng coi trọng giá trị nhan sắc hơn, dung mạo của Cố Miểu vô cùng hợp tâm ý của anh ta.
Rất nhanh đã đến cửa khu chung cư.
Cố Miểu ngủ không sâu lắm, cho nên vừa mới dừng xe cô đã mở mắt ra, đôi mắt mê mang ngập nước, cô nhìn xung quanh một vòng rồi mới ý thức được mình đang ở đâu.
Tầm mắt dừng ở trên người Dịch Hằng, Cố Miểu lễ phép lên tiếng: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà."
Biểu cảm trên mặt Dịch Hằng có hơi buồn: "Anh cho rằng hợp tác lâu vậy rồi giữa chúng ta đã không còn sự khách sáo như vậy nữa."
Cố Miểu nhìn vẻ mặt tinh nghịch của đối phương, mỉm cười, cô nhún vai nói: "Vậy anh không thấy lời tôi nói chỉ là khách sáo thôi sao?"
Sau khi nói xong, cô trực tiếp xuống khỏi xe của Dịch Hằng.
Dịch Hằng đột nhiên cao giọng nói với theo: "Đừng quên gửi địa chỉ họp lớp liên hoan của em cho anh nhé, để ngày mai anh tiện đến đón em trước."
Cố Miểu tạm dừng bước chân, quay đầu lại gật gật đầu rồi lại đi về nhà mình.
Sau khi về đến nhà, Cố Miểu không nói hai lời đi tắm rửa trước đã, phơi mình dưới ánh mặt trời lâu như vậy, toàn thân đổ đầy mồ hôi rồi, trông rất nhờn bóng, nhìn làn da trong gương có hơi cháy nắng trong gương, Cố Miểu không khỏi tự đau lòng cho bản thân mình.
8000 ngàn này đúng là không dễ kiếm.
Còn Dịch Hằng thì Cố Miểu đã sớm quên ra sau đầu rồi.
Từ phòng vệ sinh ra ngoài, Cố Miểu cầm khăn lông đen lau tóc cho mình, sạc điện thoại cho cái điện thoại hết pin sập nguồn của mình trước rồi mới ngồi xuống trước bàn máy tính.
Mở QQ trên máy tính trước.
Tìm thấy nhóm 12/2 bị cô tắt thông báo trong QQ, Cố Miểu không chút quan tâm nhấp vào tin nhắn.
Đối với cuộc sống hồi cấp 3, ngoại trừ khô khan nhạt nhẽo ra thì trong trí nhớ của Cố Miểu thật ra đã không có bất cứ ấn tượng nào nữa rồi.
Cô vẫn luôn đắm chìm trong nỗi đau buồn khi bố mẹ qua đời, căn bản không hề tiếp xúc với bất cứ ai trong thế giới bên ngoài, mới ngày đầu giáo viên còn nhiều lần tìm cô nói chuyện, nhưng sau đó thấy dáng vẻ muốn chết không muốn sống của cô cũng lười quản cô nữa, mặc kệ cô luôn.
Tốc độ spam tin nhắn trong nhóm chat cấp 3 rất nhanh.
[Nghe nói đáp ánh tham khảo cho đề thi đại học sắp có rồi đó, hồi hộp ghê.]
[Hồi hộp cái méo gì, thi cũng đã thi xong cả rồi, không nên nghĩ xem tối mai nên high như nào sao?]
[Nghe nói bên cạnh nhà hàng Nguyệt Hoa còn có một quán karaoke đó, tôi bao hết quán cho ngày mai nghen, có ai muốn high sau bữa liên hoan không?]
[Wow wow wow, giàu dữ vậy bây, thế mà còn bao hết quán luôn bây! Tôi không nói nhiều nữa, tôi muốn một suất free, đến lúc đó tôi sẽ hát cho cậu bài Forget Love, bảo đảm đó là một bài đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới luôn.]
[Bỏ đi má, cái tông điếc của cậu ai mà muốn nghe hả? Mãnh liệt đề nghị cậu đến lúc đó cứ ngồi xổm bên cạnh là được, chỉ nghe không được hát.]
[Lớp trưởng, cậu xác định ngày mai Cố Miểu cũng đến họp lớp sao?]
Vừa mới gửi xong câu này thì nhóm chat đột nhiên im lặng hết 30 giây, sau 30 giây vẫn không có ai trả lời lại, rồi ngay sau đó tất cả mọi người cùng spam.
[Ồ yo yo yo yo, Tạ Dương cậu nói thật đi, ý của cậu là gì?]
[Đúng vậy đúng vậy, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với Cố Miểu? Có dấu hiệu từ khi nào vậy hả?]
...
Càng về sau là những tin nhắn vô vị tẻ nhạt, Cố Miểu trực tiếp đóng khung chat lại luôn.
Đột nhiên Cố Miểu phát hiện ra, cô nhớ nhầm thời gian liên hoan rồi, không phải là giữa trưa ngày mai là mà buổi tối.
4
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
