TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Mộc Hạp Tàng Cơ

Trong căn viện tử cũ kỹ, bốn phía ánh nến lơ lửng chập chờn, hai nam nhân ngồi đối diện, bốn mắt nhìn nhau, cả hai ở giữa ngăn cách lấy một trường bàn dài.

Một trong hai người ngồi quay lưng ra ngoài phía môn hộ, thân hình cao lớn, ngũ quan đặc biệt sắc nét, xương hàm góc cạnh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen nhanh sâu thăm thẳm, khóe môi khẽ nhếch treo lấy nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng noãn, trong quang mang lờ mờ lại toát lên một chút vẻ tà mị của thanh niên.

Trần Nhược thản nhiên cùng lão đầu đối mặt, hắn tiện tay cầm lấy trái táo tròn đỏ au trên bàn, xoay nhẹ trong lòng bàn tay rồi thản nhiên bỏ vào trong miệng nhấm nháp, trong lúc đó vô tình hay cố ý lòng bàn tay như có như không đẩy ra tới lui trước mặt đối phương.

Ngồi đối diện lão đầu nghiêng người trên chiếc ghế dựa, đôi mắt sâu như hai mảnh hải dương kia gắt gao nhìn chằm chằm vào đồ vật hay chuẩn xác hơn là ký tự trong lòng bàn tay thanh niên.

“Theo ta đi.”

Không gian bỗng trở nên dị thường an tĩnh, chỉ còn lại giọng nói khàn khàn của lão đầu, đám lưu manh ngồi ở góc bên kia dường như đã nhận ra bất thường nên tiếng gào thét la ó cũng theo đó im bặt mà dừng, chỉ bọn hắn mới biết trước quầy lão đầu kia là một dạng gì người, bọn hắn đối với lão đầu là một dạng xâm nhập trong cốt tủy sợ hãi, bao nhiêu năm chưa từng thay đổi.

Lão đầu khập khiễng bước ở phía trước, Trần Nhược kéo tay Lạc Cơ đi theo sau lưng hắn, Lạc Cơ một bên không tim không phổi, miệng nhỏ thao thao bất tuyệt về chuyện lão đầu râu dài như vậy mà vẫn di chuyển mà không chạm đất, lão già kia tuy rằng đối Trần Nhược lạnh băng băng nhưng đối cô nương này lại một bộ hiền hòa trưởng bối không chút để tâm tới nàng lời nói.

Trần Nhược hai mắt chăm chú quan sát từng bước đi của đối phương, tuy lão đầu này làm ra bộ dáng ốm yếu, hơn nữa nhìn qua chí ít cũng có bảy mươi tuổi nhưng trong mắt Trần Nhược hắn bước chân vững vàng hữu lực, hô hấp liền mạch, hẳn là võ nghệ không tầm thường, tuy rằng đã cực lực che dấu nhưng không thể thoát khỏi lục thức mẫn cảm của Trần Nhược.

Cả ba từ hậu viện phía sau vượt qua một đoạn hành lang tối đen như mực, Lạc Cơ khi tới đây cũng trở nên im lặng lạ thường, thân thể bất tri bất giác dựa sát vào nam nhân bên cạnh, Trần Nhược có thể rõ ràng cảm thụ được hơi ấm cùng mùi hương cơ thể từ bên cạnh nhẹ nhàng truyền tới.

Tới cuối hành lang lão đầu liền dừng lại, từ trong vạt áo lấy ra một thanh hỏa chiết tử thổi một hơi, hành lang u ám sáng lên một đoàn le lói chiếu rọi ra bóng dáng ba người.

Trong ánh lửa lờ mờ, lão đầu dùng bàn tay nhăn nheo lần mò trên vách tường rồi dùng sức ấn mạnh một cái, “cạch” một tiếng trầm đục khô khốc vang lên như là thứ gì đó được mở ra, bức tường chậm rãi chuyển động, nứt dần theo một vết nứt mảnh như dao rạch rồi dần dần mở rộng lộ ra không gian bên trong.

Một làn hương khí từ bên trong thoang thoảng tỏa ra, dìu dịu mà lạ lẫm, tựa như mùi gỗ đàn hương pha chút trầm hương đã nguội.

Lạc Cơ nhíu nhíu mày, nàng không quá thích ứng với tình huống trước mắt, ngược lại là Trần Nhược cùng lão đầu kia trước một bước tiến vào bên trong.

Qua ánh sáng dìu dịu phát ra từ dạ minh châu trên đầu, Trần Nhược nhìn rõ đến hoàn cảnh nơi đây., Không gian bên trong thập phần rộng rãi, thậm chí có chút trống trải.

Bốn phía cứ cách vài bước chân trên vách tường lại treo lấy từng chiếc từng chiếc hộp gỗ nhan sắc khác biệt được chế tác tinh xảo, chẳng chiếc nào giống chiếc nào. Có hộp tối màu, viền đồng xỉn gỉ; có hộp sơn đỏ thẫm, khắc hình thú dữ đã mờ nét; có chiếc bé như lòng bàn tay, lại có chiếc cao ngang đầu gối người. Mỗi chiếc hộp như được làm cho một mục đích riêng, dường như bên trong chứa đựng lấy bí mật to lớn không thể hướng thế nhân để lộ, trong ánh sáng lờ mờ lại càng khiến căn phòng có chút cảm giác rùng rợn.

Khác với bốn phía vách tường hộp gỗ, sàn lát gạch cẩm thạch đen trắng đan xen theo hình ô vuông đều tăm tắp, bề mặt nhẵn như gương, trong mắt Trần Nhược đây tựa như một bàn cờ khổng lồ, hắn phát giác được một chút đặc biệt, phía dưới sàn phòng cùng hai bên vách tường tựa hồ không được xây dựng kín kẽ, thính giác của hắn có thể mơ hồ cảm giác được luồng không khí lưu động bên trong những khoảng không gian đó, có lẽ nơi đây cũng có thiết trí trận pháp hoặc cơ quan loại hình, chỉ là trình độ của người thiết kế chỗ này kém xa vị đại trận pháp sư tại Phong Hồi cốc.

Như là để ẩn chứng suy nghĩ của Trần Nhược, lão đầu giơ ra bàn tay nhăn nheo ra hiệu cho Trần Nhược cùng Lạc Cơ phía sau dừng bước, sau đó liền bắt đầu di động bước chân theo một quy loại quy luật nào đó từng bước một đi về phía trước, tiếng bước chân vang lên lách cách trên nền gạch lạnh lẽo, âm thanh vang dội như từng nhát dao xé toạc không gian tĩnh lặng.

Lão đầu đi tới cạnh một trương hộp gỗ, “cạch” hộp gỗ khẽ bật nắp, phát ra tiếng kẽo kẹt mỏng manh. Bên trong, giữa lớp lót nhung sẫm màu, một phong thư tín nằm nghiêng, viền giấy vẫn còn mới nguyên, trong không khí mang theo mùi giấy mới chậm rãi tràn ra, xem ra là mới được đặt vào cách đây không lâu.

Lão đầu thủ chưởng một nhấc, phong thư tín cách không từ trong hộp gỗ bay về phía đứng ngoài Trần Nhược.

Trần Nhược lòng bàn tay khẽ triển khai, dùng đầu ngón tay tách nhẹ mép dán, phong thư mở ra trong im lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của mấy người bọn họ.

Tờ giấy bên trong được rút ra bằng hai ngón tay, giữ thẳng. Trần Nhược lướt nhanh từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lướt qua từng dòng chữ, không ngạc nhiên, không bối rối, chỉ là xác nhận một điều hắn đã đoán biết trước…..

20

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.