TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Ám Võng

Hoài huyện, Vọng lâu

Đây là tửu lâu lớn nhất khắp quanh địa phận sông Hoài, thương nhân lái buôn từ khắp nơi trên Giang Châu đổ về đây chỉ vì Trinh nũ thảo, biến nơi đây thành nơi sầm uất nhất vùng, Vọng lâu cũng vì thế mà ăn nên làm ra, mỗi khách nhân qua đây đều muốn vào trong thử một lần, đương nhiên tiêu phí trong này cũng không phải người nào cũng có thể dễ dàng bỏ ra.

Lúc này, trong gian nhã các sang trọng nhất Vọng lâu đang diễn ra một cuộc gặp gỡ bí mật, chỉ là hoàn cảnh xung quanh khiến người khó mà diễn tả thành lời.

Trong các, một đám nữ nhân oanh oanh yến yến uyển chuyển nhảy múa, trên thân chỉ phủ một lớp sa mỏng, từng bộ vị như ẩn như hiện, từng đoàn trắng muốt lấp ló trong tiếng đàn du dương khiến người vô hạn mơ màng.

Vọng lâu lão bản là một nữ phụ nhân có chút tư sắc, nàng cẩn thận đứng một bên, hai tay bưng bình rượu rót từng chén từng chén cho ba vị đang ngồi, trên mặt nở nụ cười lấy long nhưng trong lòng thì đang tràn ngập lo lắng, nếu như hầu hạ bất cẩn để mấy vị ở đây không khoái sợ rằng cả Vọng lâu của nàng đều có thể gặp tai ương.

Ngồi tại chính giữa bàn tiệc nam nhân kia danh tự gọi Lũ Chính, chính là huyện lệnh huyện Hoài. Tên này cả người chỉ cao không đầy năm thước, tư thế ngồi trên ghế tựa đều khiến hắn không thể đặt chân xuống sàn, khuôn mặt phì nộn đến chảy ra mỡ, hai hàng ria mép được cắt tỉa bóng bẩy chăm sóc kỹ lưỡng không những không giúp cho gương mặt của hắn mà còn làm nó trở nên kinh khủng hơn, giống như một con heo mập được cho ngậm một bông hoa vậy.

Lúc này Lữ Chính đang trái ôm phải ấp, hai bàn tay phía sau còn không ngừng sờ mó, cơ thể của hai nữ ca kỹ bên cạnh bị hắn nhào nặn thậm chí cảm giác được đau đớn, hai nàng sắc mặt vừa trắng vừa hồng, chỉ là lão bản đã đặc biệt dặn dò phải phục vụ chu đáo cho dù bất cứ giá nào, các nàng nữ tử yếu đuối hơn nữa đã vào trong này vận mệnh làm gì còn tại thân, chỉ đành nhắm mắt chịu đựng.

“Lữ huyện lệnh hôm nay thật là có nhã hứng gọi bọn ta đến đây, chỉ là sự tình phía trên giao phó không biết đã tiến triển đến đâu?”

Một giọng nữ nhân lanh lảnh vang lên từ bên trái bàn, một bóng người nhỏ nhắn mảnh khảnh ngồi đó, gương mặt che lấp dưới tấm mũ rộng vành, bất quá lời nàng vừa nói ra Lữ Chính kia vội vàng từ trên chỗ ngồi nghiêm chỉnh lại.

Nữ nhân sau tấm mũ rộng vành gương mặt ghét bỏ nhìn về phía Lữ Chính, cái đầu trọc lốc ở đỉnh lại có một vòng xoăn tít bao quanh phần gáy, trong mắt nàng đích thị là một cây củ cải, làm sao đều khó có thể kiếm được thiện cảm của nàng, thêm việc vừa vào nhã các đã chứng kiến thói hoang dâm đàng điếm của Lữ Chính, nếu không phải hắn có tác dụng lớn với phu nhân nàng đều muốn tiễn hắn xuống biển chơi với cá.

“Phía bên mỏ đã cho người dọn dẹp, tạm thời sẽ yên lặng qua đoạn thời gian này, chỉ là sự kiện lần trước xảy ra đã có vài tên cố trốn ra ngoài, nếu như chúng liên lạc được với người nhà sợ rằng sẽ có phiền toái.”

“Giang Châu đại thiếu được ủy thác điều tra, có lẽ hiện tại đã gần tới huyện Hoài, ngươi tốt nhất là xử lý sạch sẽ, nếu như chỗ kia bại lộ ra ngươi tự biết hậu quả.”

Nữ nhân bỗng nhiên bỏ xuống mũ rộng vành, giọng nói cũng tùy theo biến đổi, trở nên rét lạnh căm căm. Nếu như có người quen trong căn nhã gian này sẽ nhận ra đây là nha hoàn thân cận bên cạnh nhị phu nhân Tổng đốc phủ Lý thị.

Lữ Chính nghe được vào tai vội vã gật đầu lia lịa, hắn cảm giác được một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cơ thể vốn đã một mẩu lại càng co ro lọt thỏm trên tấm ghế dựa.

“Vân cô nương không cần lo lắng về Trần Nhược kia, mạng hắn cũng không còn dài được vài ngày.”

Lúc này người cuối cùng trong phòng mở miệng, Lữ Chính cùng vị Vân cô nương kia đều bị thu hút nhìn sang, nam tử đang ngồi có vẻ ngoài khá là phổ thông, là cái loại sẽ biến mất mà không ai chú ý giữa cả rừng người, điển hình tiêu chí của sát thủ được tuyển chọn, chỉ là hắn lại sở hữu giọng nói âm nhu, đây cũng là thứ khiến hai người còn lại phải ngoái lại nhìn, khi hắn nói chuyện tựa như bị bóp nghẹt tại cổ họng, khiến người ta luôn có một cảm giác không thông vô cùng khó chịu.

“Tốt nhất là sự tình như công tử đã nói, chỉ là ta nghe nói đám sát thủ đầu tiên đã thất bại, Trần Nhược chỉ nay mai là sẽ tới huyện Hoài, chúng ta đã bỏ ra số tiền lớn như vậy, nếu như không thể hoàn thành giao ước hậu quả sợ là các ngươi không tốt gánh chịu.”

Vân Phù cố gắng kìm nén cảm buồn nôn trong cổ họng, phu nhân bảo mình từ xa xôi Giang Thành tới đây gặp một tên lùn háo sắc biến thái cùng với một tên nam không ra nam nữ không ra nữ, chỉ là sự việc lần này quan hệ trọng đại, phu nhân đã đích thân dặn dò nàng phải tự thân giám sát, không thể khinh suất giao phó cho bất kỳ kẻ nào khác.

“Điểm này Vân cô nương có thể yên tâm, Ám Võng chúng ta có thể bao trùm thế giới ngầm khắp Đại Tề này tự nhiên là chữ tín đi đầu, đã nhận tiền chúng ta tự nhiên sẽ làm việc nên làm, bất quá giao kèo chỉ là đầu của Trần Nhược, không bao gồm những kẻ đi cùng, Vân cô nương tốt nhất nên có chuẩn bị.”

Nam tử âm nhu cười cười trả lời, Ám Võng có rất nhiều sát thủ còn hắn chỉ là một kẻ không đáng nhắc đến trong đó. Điểm đáng sợ nhất của tổ chức này là thành viên bên trong trải rộng khắp mọi nơi trên Đại Tề này, ban ngày có thể là quầy ăn sang lão bản, là phụ nhân trông trẻ nhà hàng xóm hay tiểu nhị tiểu điếm trên phố, bọn chúng có thể là bất cứ ai mà ngươi tình cờ gặp được trên đường, chúng có thể lướt ngang qua giữa biển người mà không để lại một chút dấu vết, chúng sẽ như độc xà không ngừng ẩn núp, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm con mồi chờ đợi cơ hội phát rá một đòn chí mạng.

Hơn nữa sát thủ không quan tâm thanh danh, không giảng đạo nghĩa giang hồ, chỉ quan tâm đến tiền tài, đối với bọn hắn cho dù dùng bất cứ phương pháp thủ đoạn nào, bất luận là bị đâm chết hay là bị thiêu chết, ngã chết,.. chỉ cần sát thủ nhận đơn và đối phương chết đi liền được coi là hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ tới thời khắc cuối cùng khi ngã gục xuống con mồi mới biết được sát thủ kết liễu mình hóa ra lại là một người như thế, có lẽ cả đời hắn đều chưa từng suy nghĩ đến mình sẽ chết như vậy.

“Đa tạ công tử nhắc nhở, bất quá chỉ cần Trần Nhược chết mọi sự tình khác đều không tính là gì.”

“Tốt, ta lập tức sai người điều tra hành tung gần đây của hắn, sau đó đích thân ta sẽ an bài kế hoạch xuất thủ, tuyệt đối sẽ không để hắn chạy thoát.”

“Vậy ta xin chúc công tử vạn sự thành công, hy vọng sau này chúng ta còn có lần hợp tác kế tiếp.”

Vân Phù mỉm cười đứng dậy, hai tay bưng chén rượu kính nam tử âm nhu, còn một bên Lữ Chính thì đã bị tin tức vừa rồi chấn kinh đến ngây người, Trần Nhược chính là thái tử gia Giang Châu, trong miệng Vân Phù “phu nhân” dùng cái mông nghĩ cũng biết là ai, không ngờ mình chỉ vì nàng giám sát cái chỗ kia lại bị kéo vào vũng nước này………..

18

0

4 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.