TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 60
Chương 59

Giọng điệu của Hoàng phu nhân rất lạnh nhạt: "Ta và lão gia xác thực muốn có con trai, luôn nỗ lực, ta tin lời phương thuốc của người dưới, nên cũng đã bái tế khỉ yêu, thế thì sao?"

Tề Tiện Thanh: "Khỉ yêu là loại yêu quái tham lam xảo quyệt nhất trong vạn yêu, nếu phu nhân cúng bái nó, nhất định phải dùng thứ gì đó để trao đổi, ví dụ như... toàn bộ âm nguyên.

Nhưng theo ta thấy, âm nguyên của phu nhân sung túc, không hề bị thất thoát, vậy chỉ có thể dùng âm nguyên của nữ tử khác làm điều kiện trao đổi."

"Mà âm nguyên xử nữ của trưởng nữ của phu nhân, chính là điều kiện trao đổi."

"Độc nữ (con một) Hoàng tiểu thư của phu nhân mấy ngày trước bị tà ám quấn thân, e rằng không thoát khỏi liên quan với phu nhân."

Đồng tử Hoàng phu nhân đột nhiên co rút, hét lớn với Tề Tiện Thanh: "Ngươi nói bậy!"

Tề Tiện Thanh nhìn nàng, đôi mắt bình tĩnh như nước: "Khỉ yêu chưa chết, một luồng tàn hồn của nó vẫn còn trong phòng phu nhân, dưỡng sức chờ thời cơ tái xuất."

Trong chớp mắt, tiên kiếm "Chúc Ảnh" đen huyền ở sau lưng Tề Tiện Thanh ầm vang trong không trung, hóa thành hàng chục thanh tiểu kiếm màu xanh.

Theo kiếm khí của Tề Tiện Thanh chỉ dẫn, rèm giường của Hoàng phu nhân bị gió mạnh cuốn lên.

Một tượng Phật thần khỉ màu đồng cổ được giấu rất kín đáo, lập tức lộ ra trong không khí!

Hoàng phu nhân sửng sốt, sau đó hét lên một tiếng, còn chưa kịp lao tới che chở.

Chúc Ảnh đầy trời rơi xuống, tượng Phật đó đột nhiên nổ tung, miệng thần khỉ cũng nứt ra, lộ ra răng nanh dữ tợn khủng khϊếp.

Kiếm rơi như mưa, hung hăng cắm vào tượng Phật.

Vài hơi thở sau, một luồng hắc khí đậm đặc đột nhiên tràn ra từ miệng tượng Phật!

Luồng hắc khí dày đặc trong mưa kiếm không ngừng tràn ra ngoài, trong chớp mắt lấp đầy căn phòng, nhất thời âm phong nổi lên, xung quanh đều tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Ánh mắt Tề Tiện Thanh đột nhiên trở nên sắc bén, ánh sáng xanh rơi xuống, chém luồng sương đen đậm đặc thành nhiều mảnh!

Vô số mảnh sương đen nhỏ vụn hoành hành trong phòng, hoảng loạn tìm đường thoát ra.

Tề Tiện Thanh quỳ một chân, lấy từ trong ngực ra một bình lưu ly, đầu ngón tay chạm đến đâu, chiếc bình xoay tròn trên mặt đất phát ra tiếng leng keng, luồng sương đen cuồn cuộn trong không khí giây lát, đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai: "Xin tha mạng! Ta đi! Ta lập tức rời khỏi Trấn Nam Tinh! Xin tiên quân tha mạng!!!"

Chiếc bình lưu ly vẫn xoay tròn trên mặt đất, giống như kim chỉ nam trên la bàn không ngừng dao động.

Luồng sương đen không thể kiểm soát bị hút vào bình lưu ly, cuối cùng biến mất không thấy.

Hoàng phu nhân đột nhiên trở nên điên cuồng: "Ngươi... Ngươi to gan! Dám ngăn ta sinh con trai, ta muốn sinh con trai!"

...

Đêm tĩnh lặng như nước, Nhan Giác đã thay ra áo ngoài của Tề Tiện Thanh, mặc váy bách điệp sa màu đỏ lá phong, dựa vào một đình nghỉ mát trong vườn của Hoàng phủ ngủ gà ngủ gật, hai chân buông thõng trên mặt đất, đung đưa qua lại.

Vì phép lịch sự, nàng còn giúp Tề Tiện Thanh giặt sạch quần áo, đang phơi ở hậu viện.

Xuyên sách đến thế giới này đã lâu, hiện tại Nhan Giác có thể miễn cưỡng kiểm soát được yêu khí toàn thân, cộng thêm vòng cổ vàng bảo vệ, cơ bản đã có thể sống như người thường.

Nhưng với tư cách là hồ ly, duy trì hình người thực sự rất khó chịu.

...

"Meo..."

Nhan Giác đang lim lim buồn ngủ, đột nhiên nghe thấy từ xa truyền đến tiếng mèo kêu.

Nhan Giác mở mắt, nhìn theo âm thanh.

Chỉ thấy trong bụi cỏ bên kia, không biết từ khi nào xuất hiện một chú mèo lông trắng xốp, trên cổ đeo một cái chuông đỏ, mở to đôi mắt xanh thẳm, không chớp mắt ngồi trong đống cỏ nhìn nàng.

Nhan Giác ngẩn người, cảm thấy lạ là cái chuông trên cổ chú mèo kia có vẻ giống mình.

Nhan Giác nhảy xuống ghế, ngồi xổm xuống, cười đến cong cả mắt: "Lại đây lại đây." Từ túi Càn Khôn lấy ra một miếng bánh ngọt.

Có lẽ trên người Nhan Giác ẩn ẩn mang theo hơi thở của đồng loại, chú mèo trắng nhìn nàng nửa ngày, liền kêu meo meo đi tới, dùng thân thể mềm mại cọ nàng.

Nhan Giác vuốt đầu nó, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói ôn hòa: "Đây là mèo nuôi trong nhà, tên Giang Tuyết."

Nhan Giác quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng tiểu thư mấy ngày trước còn yếu ớt vô lực, giờ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt mỏng manh, sắc mặt hồng hào, không biết từ khi nào đã vịn lan can đứng trong đình nghỉ mát.

Nhan Giác: "Thật đáng yêu."

Hoàng Yên mỉm cười, vẫy tay gọi mèo đi qua, nằm dưới đất dùng móng vuốt vỗ nàng.

"Lúc nhỏ không có bạn bè, ở nhà không ai nói chuyện với ta, chính nó bầu bạn với ta." Hoàng Yên ôm mèo lên, con mèo lộ ra cái bụng mềm mại, lười biếng ngáp một cái, trông rất ngoan ngoãn.

"Nó và ta cùng tuổi, năm nay mười tám rồi."

Ở thế giới này, bất kỳ sinh linh nào cũng có thể tu luyện.

Do đó tuổi thọ của động vật cũng sẽ dài hơn một chút.

Như heo, mèo, chó, có lẽ sống lâu dần sẽ khai linh trí, tu luyện thành tinh.

Mặc dù xác suất khá nhỏ.

Sự chú ý của Nhan Giác không đặt ở điểm này: "Lúc nhỏ ngươi không có ai bầu bạn... cha mẹ ngươi bình thường không ở cùng ngươi sao."

Hoàng Yên đặt mèo xuống, ngồi xổm bên cạnh Nhan Giác thấp giọng nói: "Cha rất bận, mẹ... không thích ta lắm, người hầu đều rất sợ ta."

Nhan Giác ngẩn người.

Hoàng tiểu thư là độc nữ của Hoàng phủ, ngoài nàng ra Hoàng lão gia không có con cái nào khác.

Nàng đáng lý phải là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, nhưng lại rơi vào tình cảnh hết sức lúng túng.

Hoàng lão gia và phu nhân muốn con trai, tình cảm dành cho nàng tự nhiên là không nóng không lạnh.

Những việc này, tiểu thuyết hẳn là đã đề cập qua, chỉ là lúc nàng đọc chỉ chú ý đến mối quan hệ rắc rối giữa nam nữ chính, mà không để ý những chi tiết này.

...

Tề Tiện Thanh từ nội viện của Hoàng phu nhân đi ra, nội viện đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

Đối với tu chân giả cảnh giới thứ tư mà nói điều này không khó, chỉ cần bấm pháp quyết là có thể khiến ngôi nhà bị phá hủy khôi phục như cũ.

Còn về bóng ma tâm lý đối với Hoàng phu nhân...

Tề Tiện Thanh thực hiện nhiệm vụ xuống núi, luôn đặt việc diệt yêu trừ ma lên hàng đầu, nguyên tắc xử lý linh hoạt luôn đặt lên hàng đầu.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến những điều này.

Hơn nữa loại người này, không đáng được thương hại.

Ánh trăng như nước, lấp lánh trên mặt đất đá xanh.

Tề Tiện Thanh chậm rãi bước đi, sắc mặt hơi thu lại.

Xuống núi rèn luyện là diệt yêu trừ ma, nhưng nàng xuống núi nhiều lần như vậy, điều đáng sợ nhất mà nàng chứng kiến, thường thường chính là lòng người.

Có lúc, lòng người còn đáng sợ hơn yêu ma.

Đột nhiên Tề Tiện Thanh dừng bước.

Bên kia đình nghỉ mát, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng dáng.

Một người ngồi, một người đứng.

Tiếng cười của người từ xa truyền đến.

Có lẽ do hôm nay mới giúp đối phương đả thông kinh mạch, Tề Tiện Thanh rất nhanh nhận ra một trong hai người là Nhan Giác.

Nhan Giác cảm nhận ánh mắt không biết từ đâu đang nhìn mình, theo bản năng quay đầu lại, bất ngờ đối diện với đôi mắt trong veo như nước dưới ánh trăng của Tề Tiện Thanh.

Khí tức mà cô nương tỏa ra lạnh lẽo vô cùng, giống như sông băng ngàn năm không tan, Nhan Giác có chút sợ hãi, giơ con mèo trong tay lên: "Nhìn kìa, có phải bên kia có một tỷ tỷ không, tỷ tỷ đó thật đáng sợ... Đừng sợ đừng sợ, ta bảo vệ ngươi."

7

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.