TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 1.4

“Là cháu trai của đại trưởng lão, Tống Hạo kìa!”

“Nghe nói đại trưởng lão đã bồi dưỡng Tống Hạo từ nhỏ, đổ không biết bao nhiêu tiền của và tài nguyên. Cộng thêm việc chăm chỉ rèn luyện, giờ chỉ cần vung nắm đấm nhẹ thôi cũng có sức mạnh năm sáu trăm ký. Nếu được linh thú khế ước nữa, chẳng phải có thể trực tiếp thi lên võ giả cấp một rồi sao?”

“Với năng lực thế này, linh thú khế ước lần này chắc chắn cũng sẽ rất mạnh!” Người nói ra câu đó rõ ràng là fan hâm mộ của Tống Hạo.

Nhưng bên cạnh lập tức có người châm chọc: “Chưa chắc đâu. Mấy năm nay không ít võ giả lợi hại lại chỉ gọi được linh thú khế ước cấp thấp đấy thôi.”

Xì, người này chắc chắn sẽ phải thất vọng rồi.

Chỉ thấy kết giới ánh sáng hình lục mang trên bệ thờ đã biến mất, một con hổ con toàn thân trắng như tuyết, cơ thể mang những đốm vân mây đỏ, trên trán hiện rõ chữ “Vương” màu đen, đang đứng oai phong trên vai Tống Hạo, hướng về phía dưới gầm lên dữ dội!

Áp lực dữ dội từ con hổ con lập tức khiến những linh thú khế ước bé nhỏ đang ngoan ngoãn đứng yên rụt người sợ hãi, run rẩy không ngừng, thậm chí còn muốn chui ngay vào lòng chủ nhân!

“Hệ hỏa cấp tám, “Ấu thú Hỏa Vân Hổ”!”

Chưa đợi người đàn ông trung niên lên tiếng, gia chủ nhà họ Tống đang ngồi ở vị trí chính giữa liền bật dậy, đôi mắt tròn xoe vì kích động, liên tục khen ngợi:

“Tốt! Tốt lắm! Không hổ là cháu trai đại trưởng lão! Tống Hạo! Từ hôm nay con sẽ được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng! Có tư cách trực tiếp tranh vị trí gia chủ đời sau!”

“Cảm tạ gia chủ.” Tống Hạo ôm con hổ nhỏ, ngẩng cao đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy kiêu hãnh.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí đầy ghen tị, có người thậm chí đỏ hoe mắt vì đố kỵ, hận không thể thay thế Tống Hạo mà đứng trên bệ thờ kia.

Nhưng trong số đó, lại có một người với vẻ mặt hoàn toàn khác biệt, không những không ganh ghét, mà còn tràn đầy niềm vui và mãn nguyện.

Đó là một cô gái mặc váy trắng, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, dịu dàng thanh thuần. Lúc này, cô gái hơi mím đôi môi hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng ánh lên nụ cười thoả mãn, đôi mắt đen trong veo dõi theo Tống Hạo đầy say mê.

Biểu cảm ấy tựa như chính bản thân cô mới là người triệu hồi được linh thú khế ước cao cấp vậy.

“Im lặng! Người tiếp theo!”

Nghi thức triệu hồi vẫn phải tiếp tục. Người đàn ông trung niên cau mày, quát lớn để ngăn chặn sự náo loạn, rồi tiếp tục gọi.

4

0

4 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.