0 chữ
Chương 15
Chương 6.1
“Em vẫn chưa là vị hôn thê của anh đâu, đừng nói bậy.” Cô gái tóc ngắn liếc nhìn Tống Miên Miên đầy ẩn ý, khẽ cong môi cười, nói với giọng lơ đãng.
“Nhưng cũng sắp rồi. Dù sao thì chỉ còn chờ thêm một thời gian nữa thôi.” Tống Hạo cũng không phản bác thêm, bàn tay thon dài đẹp đẽ đút hờ vào túi quần, mỉm cười hài lòng nhìn cô gái tóc ngắn.
Cô gái ấy tên là Tống Lăng Sương, con gái ruột của gia chủ đương nhiệm nhà họ Tống, đồng thời là người có khế ước thú mạnh nhất trong số các nữ sinh cùng thế hệ - “Thằn Lằn Một Sừng” cấp bảy.
Ngay khi Tống Hạo và Tống Miên Miên đề xuất hủy hôn, gia chủ Tống lập tức tung ra tin muốn để Tống Hạo và Tống Lăng Sương kết hôn trong tương lai.
Đừng nhìn ba người Tống Hạo, Tống Lăng Sương và Tống Miên Miên cùng mang họ Tống mà lầm tưởng, tổ tiên của họ từ lâu đã cách nhau quá năm đời.
Trong thời đại này, cuộc sống của nhân loại vô cùng khó khăn. Để nâng cao sức mạnh tập thể trong gia tộc cũng như tăng tỉ lệ sinh ra võ giả và thực vật giả cường đại, việc giải quyết hôn nhân trong nội tộc gần như đã trở thành thông lệ.
Dù chưa có dữ liệu chính xác chứng minh rằng con cái sinh ra từ hai người mạnh mẽ nhất định sẽ trở thành cường giả, nhưng Tống gia chỉ có vỏn vẹn bảy, tám nghìn người mà lại có đến hơn bảy mươi thực vật giả mang họ Tống! Đây chính là sự thật không thể chối cãi!
So với tỉ lệ trung bình một thực vật giả trên mười lăm nghìn người bình thường, chọn ai thì đến kẻ ngốc cũng nhìn ra!
Lúc này, Tống Lăng Sương và Tống Hạo đang đứng cạnh nhau, ánh mắt tình tứ, thân mật, nam thanh nữ tú xung quanh từ lâu đã thấy quen chẳng buồn để tâm.
Nhưng trái tim của Tống Miên Miên lại đột nhiên thắt lại đau đớn, mồ hôi hột lớn như hạt đậu từng giọt lăn xuống từ hai bên thái dương, sắc mặt trắng bệch!
Đây… chính là ý thức còn sót lại trong thân thể nguyên chủ!
“Miên Miên, Miên Miên cháu sao vậy?!”
Tạ Thục Anh là người đầu tiên phát hiện cháu gái có điều bất thường, vội vàng bước tới đỡ lấy cô, cảm nhận được cơ thể Miên Miên đang run rẩy, bà giận dữ quay sang đám nam nữ thanh niên đối diện, lớn tiếng quát:
“Các người còn nhỏ mà lòng dạ đã độc ác thế sao?! Miên Miên nhà chúng tôi vừa mới tỉnh lại sau ba ngày hôn mê, các người đã chạy đến đây để kí©h thí©ɧ con bé, nếu nó có mệnh hệ gì, cũng là người trong Tống gia cả, lương tâm các người không đau à?!”
“Bà lão à, bao nhiêu năm nay Tống Miên Miên tiêu tốn tài nguyên của gia tộc mà chẳng cống hiến được gì, cô ta còn chẳng thấy lương tâm đau, tụi tôi sao phải thấy có lỗi?”
Một nam sinh đang ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, hừ lạnh rồi phun luôn xuống đất, thái độ chẳng chút kính nể: “Chừng ấy năm nếu không vì Tống Miên Miên chia phần tài nguyên của chúng tôi, thì có khi bọn tôi giờ đã là võ giả cấp hai rồi! Tôi còn chưa tìm cô ta tính sổ, cô ta phải biết ơn mới đúng!”
“Bà già, bà đừng có mà giả bộ bị bắt nạt ở đây, dưới hầm để xe này có gắn camera đấy. Tụi tôi mới nói có vài câu mà cô ta đã ra vẻ sắp ngất xỉu rồi… giả vờ yếu đuối thì ai mà chẳng làm được?” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao cũng không nhịn được nói xen vào.
“Tôi thấy đấy, nếu nói mấy câu cũng chịu không nổi, thì sao không sớm tự đâm đầu chết đi cho rồi… may ra còn đầu thai được vào nhà tốt!”
“Phải đấy, loại phế vật như Tống Miên Miên, sống chỉ tổ phí lương thực, tồn tại có nghĩa lý gì chứ? Không bằng chết đi cho xã hội nhẹ gánh!”
Đám nam nữ thanh niên vừa cười vừa nói những lời cay nghiệt, hoàn toàn không để tâm tới sắc mặt u ám của ba người nhà Tống Miên Miên, ngược lại còn trừng mắt khıêυ khí©h, ánh mắt đầy khinh bỉ, trên mặt viết rõ: “Có bản lĩnh thì đánh tôi đi!”
“Nhưng cũng sắp rồi. Dù sao thì chỉ còn chờ thêm một thời gian nữa thôi.” Tống Hạo cũng không phản bác thêm, bàn tay thon dài đẹp đẽ đút hờ vào túi quần, mỉm cười hài lòng nhìn cô gái tóc ngắn.
Cô gái ấy tên là Tống Lăng Sương, con gái ruột của gia chủ đương nhiệm nhà họ Tống, đồng thời là người có khế ước thú mạnh nhất trong số các nữ sinh cùng thế hệ - “Thằn Lằn Một Sừng” cấp bảy.
Ngay khi Tống Hạo và Tống Miên Miên đề xuất hủy hôn, gia chủ Tống lập tức tung ra tin muốn để Tống Hạo và Tống Lăng Sương kết hôn trong tương lai.
Đừng nhìn ba người Tống Hạo, Tống Lăng Sương và Tống Miên Miên cùng mang họ Tống mà lầm tưởng, tổ tiên của họ từ lâu đã cách nhau quá năm đời.
Dù chưa có dữ liệu chính xác chứng minh rằng con cái sinh ra từ hai người mạnh mẽ nhất định sẽ trở thành cường giả, nhưng Tống gia chỉ có vỏn vẹn bảy, tám nghìn người mà lại có đến hơn bảy mươi thực vật giả mang họ Tống! Đây chính là sự thật không thể chối cãi!
So với tỉ lệ trung bình một thực vật giả trên mười lăm nghìn người bình thường, chọn ai thì đến kẻ ngốc cũng nhìn ra!
Lúc này, Tống Lăng Sương và Tống Hạo đang đứng cạnh nhau, ánh mắt tình tứ, thân mật, nam thanh nữ tú xung quanh từ lâu đã thấy quen chẳng buồn để tâm.
Đây… chính là ý thức còn sót lại trong thân thể nguyên chủ!
“Miên Miên, Miên Miên cháu sao vậy?!”
Tạ Thục Anh là người đầu tiên phát hiện cháu gái có điều bất thường, vội vàng bước tới đỡ lấy cô, cảm nhận được cơ thể Miên Miên đang run rẩy, bà giận dữ quay sang đám nam nữ thanh niên đối diện, lớn tiếng quát:
“Các người còn nhỏ mà lòng dạ đã độc ác thế sao?! Miên Miên nhà chúng tôi vừa mới tỉnh lại sau ba ngày hôn mê, các người đã chạy đến đây để kí©h thí©ɧ con bé, nếu nó có mệnh hệ gì, cũng là người trong Tống gia cả, lương tâm các người không đau à?!”
“Bà lão à, bao nhiêu năm nay Tống Miên Miên tiêu tốn tài nguyên của gia tộc mà chẳng cống hiến được gì, cô ta còn chẳng thấy lương tâm đau, tụi tôi sao phải thấy có lỗi?”
“Bà già, bà đừng có mà giả bộ bị bắt nạt ở đây, dưới hầm để xe này có gắn camera đấy. Tụi tôi mới nói có vài câu mà cô ta đã ra vẻ sắp ngất xỉu rồi… giả vờ yếu đuối thì ai mà chẳng làm được?” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao cũng không nhịn được nói xen vào.
“Tôi thấy đấy, nếu nói mấy câu cũng chịu không nổi, thì sao không sớm tự đâm đầu chết đi cho rồi… may ra còn đầu thai được vào nhà tốt!”
“Phải đấy, loại phế vật như Tống Miên Miên, sống chỉ tổ phí lương thực, tồn tại có nghĩa lý gì chứ? Không bằng chết đi cho xã hội nhẹ gánh!”
Đám nam nữ thanh niên vừa cười vừa nói những lời cay nghiệt, hoàn toàn không để tâm tới sắc mặt u ám của ba người nhà Tống Miên Miên, ngược lại còn trừng mắt khıêυ khí©h, ánh mắt đầy khinh bỉ, trên mặt viết rõ: “Có bản lĩnh thì đánh tôi đi!”
4
0
4 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
