0 chữ
Chương 32
Chương 32
Mặt Lê Tuần Truyện đã đỏ bừng đến mức khó coi, Giang Vân Vân cũng xấu hổ đứng yên tại chỗ. Giờ này đã quá ngọ, nàng từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì.
“Ngươi chờ ở đây, ta đi lấy ít điểm tâm tới.” Lê Tuần Truyện nhẹ giọng khuyên nhủ, “Nếu ngươi thật lòng muốn đọc sách, vậy cũng phải giữ sức khỏe, bụng đói thì học sao được.”
“Ta đi đâu mà đọc sách.” Giang Vân Vân nghe vậy khẽ động lòng, rồi lại buông tiếng thở dài bất lực, “Đây là lần đầu tiên ta ra khỏi cửa.”
Lê Tuần Truyện quả là người được gia giáo tử tế, nghe xong chẳng những không cười nhạo mà còn lộ vẻ chua xót. Hắn ngập ngừng một lúc, nghiêm túc nói: “Ta sẽ cố khuyên tổ phụ một lần nữa. Nếu ngươi tin ta, thì hãy đợi thêm một chút.”
Giang Vân Vân ngước mắt nhìn hắn.
Ánh mắt nàng khiến Lê Tuần Truyện bối rối, cúi đầu lí nhí: “Nhưng... tổ phụ ta là người rất có chủ kiến. Ta... ta cũng không dám chắc...”
“Đa tạ Lê công tử.” Giang Vân Vân cúi người thi lễ.
Lê Tuần Truyện vội đỡ nàng dậy, đỏ mặt nói nhỏ: “Ngươi cứ chờ ở đây.”
Giang Vân Vân dõi theo bóng dáng vị tiểu công tử vội vã rời đi, cúi đầu, khe khẽ nhéo lấy ngón tay mình.
Nàng vốn nghĩ sau khi bị lão tiên sinh kia từ chối, mọi hy vọng đều tan biến. Nào ngờ Giang Uẩn lại xuất hiện, càng không ngờ vị tiểu công tử nhà họ Lê này lại là người tốt đến vậy.
Hắn tuy thông tuệ, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ, chưa thể có ánh mắt nhìn thấu lòng người như những bậc trưởng thành.
Không ngờ rằng, đối diện với hắn lại là một Giang Vân Vân từng trải.
Nàng dùng lời nói khéo léo, khơi gợi lòng trắc ẩn trong tim hắn.
“Sao đi lâu như thế?” Lê Dân An nghi hoặc hỏi, “Đã mấy ngày ngươi đi theo ta ra ngoài, tâm trí cứ lơ đễnh, không chịu chú tâm vào việc học. Chờ tổ phụ khảo hạch, coi chừng bị đánh đấy.”
Lê Tuần Truyện đứng trước mặt phụ thân, ngẩn ngơ gật đầu.
“Làm sao vậy?” Lê Dân An cau mày, “Đứng ngồi không yên, đúng là mất thể thống.”
Lê Tuần Truyện ngước mắt, ánh nhìn vừa dịu dàng vừa lúng túng dừng lại trên mặt cha, nhỏ giọng nói: “Giang Vân ở Giang gia sống không dễ dàng gì, đến cả hạ nhân cũng dám tùy tiện lăng nhục hắn.”
Lông mày Lê Dân An chau lại: “Giang gia đại công tử kia vốn ôn hòa lễ độ, cư xử nhã nhặn, gia phong Giang gia nghĩ cũng không đến nỗi bạc bẽo như thế. Có chăng là đám nô bộc dối trên lừa dưới, tự tiện làm càn.”
“Trên không nghiêm thì dưới mới loạn. Nếu không phải chủ nhân thờ ơ, bọn hạ nhân đâu dám lộng hành đến thế.” Lê Tuần Truyện lên tiếng biện bạch.
Trong lòng Lê Dân An khẽ động, nhưng ngoài mặt vẫn quét mắt nhìn con trai một cái, nhàn nhạt nói: “Không được nghị luận việc nhà người khác.”
Lê Tuần Truyện vẫn đứng nguyên tại chỗ, không cam lòng.
“Còn không mau đi đọc sách.” Lê Dân An phẩy tay đuổi đi.
Lê Tuần Truyện lộ vẻ khó xử: “Vừa nãy vì cứu Giang Vân, ta đánh rơi hộp điểm tâm xuống đất. Ta bảo hắn đứng chờ ở đầu ngõ, để ta quay về lấy ít đồ mang ra cho hắn.”
Lê Dân An khẽ phất tay, ý bảo đi nhanh về nhanh.
Nào ngờ Lê Tuần Truyện vẫn đứng yên, trịnh trọng nói tiếp: “Ta còn muốn đến gặp tổ phụ, mong người có thể suy xét lại chuyện thu đồ đệ.”
“Ngươi chờ ở đây, ta đi lấy ít điểm tâm tới.” Lê Tuần Truyện nhẹ giọng khuyên nhủ, “Nếu ngươi thật lòng muốn đọc sách, vậy cũng phải giữ sức khỏe, bụng đói thì học sao được.”
“Ta đi đâu mà đọc sách.” Giang Vân Vân nghe vậy khẽ động lòng, rồi lại buông tiếng thở dài bất lực, “Đây là lần đầu tiên ta ra khỏi cửa.”
Lê Tuần Truyện quả là người được gia giáo tử tế, nghe xong chẳng những không cười nhạo mà còn lộ vẻ chua xót. Hắn ngập ngừng một lúc, nghiêm túc nói: “Ta sẽ cố khuyên tổ phụ một lần nữa. Nếu ngươi tin ta, thì hãy đợi thêm một chút.”
Giang Vân Vân ngước mắt nhìn hắn.
Ánh mắt nàng khiến Lê Tuần Truyện bối rối, cúi đầu lí nhí: “Nhưng... tổ phụ ta là người rất có chủ kiến. Ta... ta cũng không dám chắc...”
Lê Tuần Truyện vội đỡ nàng dậy, đỏ mặt nói nhỏ: “Ngươi cứ chờ ở đây.”
Giang Vân Vân dõi theo bóng dáng vị tiểu công tử vội vã rời đi, cúi đầu, khe khẽ nhéo lấy ngón tay mình.
Nàng vốn nghĩ sau khi bị lão tiên sinh kia từ chối, mọi hy vọng đều tan biến. Nào ngờ Giang Uẩn lại xuất hiện, càng không ngờ vị tiểu công tử nhà họ Lê này lại là người tốt đến vậy.
Hắn tuy thông tuệ, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ, chưa thể có ánh mắt nhìn thấu lòng người như những bậc trưởng thành.
Không ngờ rằng, đối diện với hắn lại là một Giang Vân Vân từng trải.
Nàng dùng lời nói khéo léo, khơi gợi lòng trắc ẩn trong tim hắn.
“Sao đi lâu như thế?” Lê Dân An nghi hoặc hỏi, “Đã mấy ngày ngươi đi theo ta ra ngoài, tâm trí cứ lơ đễnh, không chịu chú tâm vào việc học. Chờ tổ phụ khảo hạch, coi chừng bị đánh đấy.”
“Làm sao vậy?” Lê Dân An cau mày, “Đứng ngồi không yên, đúng là mất thể thống.”
Lê Tuần Truyện ngước mắt, ánh nhìn vừa dịu dàng vừa lúng túng dừng lại trên mặt cha, nhỏ giọng nói: “Giang Vân ở Giang gia sống không dễ dàng gì, đến cả hạ nhân cũng dám tùy tiện lăng nhục hắn.”
Lông mày Lê Dân An chau lại: “Giang gia đại công tử kia vốn ôn hòa lễ độ, cư xử nhã nhặn, gia phong Giang gia nghĩ cũng không đến nỗi bạc bẽo như thế. Có chăng là đám nô bộc dối trên lừa dưới, tự tiện làm càn.”
“Trên không nghiêm thì dưới mới loạn. Nếu không phải chủ nhân thờ ơ, bọn hạ nhân đâu dám lộng hành đến thế.” Lê Tuần Truyện lên tiếng biện bạch.
Trong lòng Lê Dân An khẽ động, nhưng ngoài mặt vẫn quét mắt nhìn con trai một cái, nhàn nhạt nói: “Không được nghị luận việc nhà người khác.”
“Còn không mau đi đọc sách.” Lê Dân An phẩy tay đuổi đi.
Lê Tuần Truyện lộ vẻ khó xử: “Vừa nãy vì cứu Giang Vân, ta đánh rơi hộp điểm tâm xuống đất. Ta bảo hắn đứng chờ ở đầu ngõ, để ta quay về lấy ít đồ mang ra cho hắn.”
Lê Dân An khẽ phất tay, ý bảo đi nhanh về nhanh.
Nào ngờ Lê Tuần Truyện vẫn đứng yên, trịnh trọng nói tiếp: “Ta còn muốn đến gặp tổ phụ, mong người có thể suy xét lại chuyện thu đồ đệ.”
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
