TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Hoặc giả, vì nàng là người nhà thương nhân, mà Lê tiên sinh là bậc nho sĩ, chẳng muốn vướng vào dây dưa với bọn “mùi trần tục” như nàng.

Giang Vân Vân đổi bên tay chống cằm, vẻ mặt không đổi.

Lê tiên sinh có thể ngăn nàng ngoài cửa, nhưng nàng lại chẳng thể bỏ đi.

Giấy sinh tử nàng vừa ký hôm qua còn chưa ráo mực!

Chỉ là… phải làm thế nào để khiến Lê tiên sinh chịu gặp nàng một lần?

Chỉ cần gặp được một lần, nàng sẽ có cớ mà níu lấy ông một chút.

Giang Vân Vân nhăn nhó, ôm bụng, liên tục thở dài thườn thượt.

“Một tiểu tử như ngươi ngồi ở đây làm gì vậy?”

Một chiếc xe lừa dừng lại trước mặt nàng. Người đánh xe là một nam nhân trẻ tuổi, dáng cao lớn, đầu đội nón cói, từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, giọng điệu không mấy hòa nhã.

“Sao lại nói năng hùng hổ thế chứ.”

Mành xe khẽ vén lên, một lão thái thái với gương mặt hiền từ ghé đầu ra ngoài, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng:

“Tiểu đồng, sao lại ngồi ở đây? Trong người không được khỏe à?”

Giang Vân Vân vội vàng đứng dậy, có chút luống cuống, lắc đầu lia lịa:

“Không... không có gì ạ.”

“Vậy cớ sao lại ngồi chắn trước cổng nhà ta?” Lão thái mỉm cười hỏi.

Giang Vân Vân bối rối, sắc mặt đỏ bừng, vội nhích sang một bên, nhường lối cho xe vào.

“Là tới cầu học sao?”

Xe vẫn chưa lăn bánh, lão thái đã xuống xe.

Bà vận y sam bằng lụa sa màu bạc trắng, khoác áo gấm tím đậm thêu hoa phượng khéo léo, tóc búi nhẹ bằng một chiếc trâm gỗ đào mộc mạc, vẻ mặt hiền hậu, ánh mắt từ ái, toát lên vẻ đoan trang của người từng trải.

Giang Vân Vân gật đầu.

“Có phải là... bị rớt tuyển?” Lão thái đánh giá nàng từ đầu đến chân.

Thiếu niên nhỏ thó, gầy gò, tóc ngả vàng khô xác, nhưng ánh mắt lại trong veo, sáng rõ, không hề có chút nào rụt rè hay e sợ.

Giang Vân Vân cụp mắt, giọng buồn bã:

“Ta còn chưa đủ tư cách để được tuyển.”

Lão thái khẽ nhướn mày, có chút bất ngờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi:

“Tuổi còn trẻ, đầu óc lanh lợi như ngươi, phen này chưa được thì phen khác sẽ đến. Hà tất phải than thở như vậy?”

Giang Vân Vân không đáp, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân.

“Hay là trong lòng có điều khó nói?” Lão thái nhanh nhạy hỏi.

Giang Vân Vân ngẩng đầu, đôi mắt đen láy in bóng trời xuân, tựa như cả bầu trời trong xanh cũng bị hút vào ánh nhìn ấy.

Thiếu niên toàn thân tựa phát ra ánh sáng — khí thế dù non trẻ, vẫn như một tia nắng rạch tan mây mù.

“Ta chỉ muốn bái Lê tiên sinh làm thầy.” Nàng nói, giọng đầy quyết tâm.

Lão thái không giấu được kinh ngạc:

“Vì sao lại nhất định là ông ấy?”

Giang Vân Vân im lặng.

Như thể đang nắm chặt một cọng rơm cứu mạng.

Nàng mang theo quyết tâm mãnh liệt mà đến, từng bước từng bước tiến vào nơi này. Dù bị từ chối, cũng không thể quay đầu rời đi. Bái sư, suy cho cùng cũng chỉ là một cách để tồn tại.

Mà trong đôi mắt ôn hòa kia nhìn tới, mục đích ích kỷ ấy lại trở nên xấu hổ khó nói, nàng không dám để lộ ra dù chỉ một chút tâm tư.

“Bởi vì... học vấn của Lê tiên sinh rất sâu rộng.” Nàng chỉ có thể ậm ừ, trả lời cho có.

“Lời nói không thật, ý nghĩ không thành.”

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.