TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Chuyện trong viện náo loạn thế nào không cần nói thêm, chỉ biết lúc ấy Giang Vân Vân chẳng hề bỏ chạy xa, mà ngồi xếp bằng trốn trong một cái hốc nhỏ dưới núi giả.

Vị trí kia tuy không cao, nhưng lại đủ để quan sát rõ ràng tình hình xung quanh.

Nàng cần tính toán chính xác thời điểm, chỉ có vậy mới bảo đảm được sự an toàn của Chu Sanh.

Khoảng một nén nhang sau, từ phía cổng vòm có động tĩnh truyền tới. Nàng thò đầu nhìn qua, chỉ thấy một đoàn người đang tiến lại, vây quanh một phụ nhân.

Người ấy diện mạo không hẳn xuất chúng, gò má cao, ánh mắt sắc lạnh, nhưng y phục hoa lệ, mỗi bước đi đều khiến làn váy tung bay như sóng lụa óng ánh. Trên đầu cài đầy trâm ngọc, dưới nắng sớm sáng lấp lánh, khiến người ta khó lòng nhìn rõ diện mạo thật sự.

Thấy bên cạnh người đó có Chương Tú Nga đi theo, Giang Vân Vân liền đoán rằng đây chính là phu nhân của Giang phủ.

Người đã bị gọi tới tận nơi này, bên phía Chu Sanh hẳn sẽ không bị đánh nữa.

Có lẽ do bên ngoài quá ồn ào, bên trong chính sảnh cũng có một tên sai vặt vội vã chạy ra.

Giang Vân Vân liếc nhìn hắn một cái, rồi lại liếc qua mấy người đang ngồi trong viện, trong lòng bất chợt động, chợt nghĩ ra một cách tiện thể cứu luôn Giang Du.

Đã đến nước này rồi, đã gây rối thì rối cho trót, thêm một chuyện cũng không quá nhiều. Nếu cứu được thêm một người thì càng tốt, chi bằng cứ làm cho náo nhiệt hơn nữa.

Nghĩ vậy, nàng lập tức từ trên núi giả trượt xuống, mới đi được mấy bước, bỗng cảm thấy có ánh mắt từ một hướng khác nhìn tới.

Giữa tiết xuân, cây mai rợp lá xanh, cành cao rối rắm, từng vệt nắng xuyên qua như dệt nên một bức màn mờ ảo. Có người đang lặng lẽ quan sát nàng.

Nàng lặng thinh, nhưng chỉ giây lát sau đã quay đầu đi chỗ khác.

Nàng phải đi trước khi tên sai vặt quay lại, phải khiến Giang gia không kịp trở tay, nên ánh nhìn mập mờ kia cũng không làm nàng chùn bước.

Giang Vân Vân vừa tới gần chính sảnh liền bị khí thế nơi đây làm cho kinh ngạc. Gian đại sảnh rộng rãi, chỗ rẽ có mái hiên cong vυ"t, nước đọng dưới mái nhỏ từng giọt, rèm châu buông cao, phía trên treo bảng hiệu son ghi ba chữ lớn “Chính Thanh Đường”.

Chính giữa sảnh là lò hương Bác Sơn, khói nhè nhẹ tỏa ra mùi mai thanh dịu nhẹ, tựa như hương xuân vừa ghé qua, phảng phất hơi thở của ngọc cốt băng da, phong thái phiêu dật.

Người trong phòng nghe động tĩnh liền đồng loạt quay nhìn ra.

Ánh mắt đầu tiên của Giang Vân Vân rơi vào người ngồi cầm đầu. Người ấy đã ngoài trung niên, râu ria được tỉa tót chỉnh tề, vận áo màu xanh nhạt, thần sắc trầm tĩnh ôn hòa.

Bên tay phải hắn là một nam tử thân hình đầy đặn, tuy cố tỏ ra nhã nhặn chất phác, song chiếc ngọc bội to đùng đeo bên hông vẫn không giấu nổi khí chất nhà giàu mới phất – hẳn chính là phụ thân hờ của nàng, Giang Như Lang.

Bên tay trái còn lại có ba, bốn người trẻ tuổi đang ngồi, đầu đội khăn vuông, thân mặc đồng phục màu xanh lơ. Giờ phút này, bọn họ đồng loạt quay lại nhìn, thần sắc mỗi người mỗi khác.

“Ngươi là ai?” Người trung niên ngồi ở thượng vị ôn hòa cất tiếng, ánh mắt sáng trong mà chăm chú nhìn nàng, “Sao lại vô lễ đến thế?”

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.