0 chữ
Chương 7
Chương 7: Nhóm Đối Chứng Cá Chép May Mắn Thập Niên 70 (7)
Vân Hi liếc thấy đối phương vẫn còn mơ mơ màng màng, khoé môi khẽ cong lên: "Không chừng là vì hôm nay Diêu Lan Lan không có mặt, không còn bị kéo chân nên mới nhanh như vậy."
"Ừ ha, cũng có lý! Nhưng mà không đúng nha? Trước đây cỏ cho heo của nó toàn là tụi mình giúp hái đầy một giỏ, tính ra là tụi mình bị liên lụy chứ."
"Nhưng sau này mỗi lần nó đều hái được nhiều hơn tụi mình mà? Có khi là vì nó hái nhiều quá, chỗ tụi mình có thể hái thì lại ít đi, thành ra tụi mình mới thu được ít hơn. Đúng là nó kéo tụi mình lại đó, Ngũ Nha, cậu nói đúng ghê."
Cô bé vừa nói vừa tự mình móc nối logic, hợp lý hóa cả câu chuyện.
Vân Hi cũng không lên tiếng bác bỏ gì.
"Ngũ Nha, tụi mình sau này đừng đi hái cỏ heo với Lan Lan nữa nha! Có nó là tụi mình hết chỗ hái luôn rồi."
"Ừ, được đó."
Hai đứa nhẹ nhàng thu hái xong hai giỏ cỏ, rồi mỗi đứa lặng lẽ trở về nhà mình.
Trên đường về, họ còn gặp mấy ông lão trong thôn, Vân Hi từ một người trong số đó cảm nhận được chút khí chất thư sinh, bất giác cụp mắt suy tư một lát.
Ngũ Nha vốn chẳng được coi trọng trong nhà, con gái trong nhà lại không được cho đi học, dẫn đến trong ký ức của cô bé hoàn toàn không có tri thức văn hóa của thế giới này.
Vị lão nhân kia, rõ ràng là hiểu biết nhiều hơn.
Vân Hi đang cân nhắc có nên đến xin chỉ giáo một phen không, dù gì ở thời đại nào thì học thức cũng đều quan trọng cả.
Đêm buông xuống, cả thôn rơi vào tĩnh lặng.
Vân Hi vừa nằm xuống giường đất, liền cảm nhận được một trận dao động không gian.
Một luồng lực lượng kỳ bí xuyên qua hư không, tiến vào tiểu thế giới này, tốc độ còn nhanh chóng bay thẳng về phía thôn Diêu Gia, nơi cô đang sống.
Vân Hi không hề có động tác gì, ngược lại rất muốn xem thử luồng sức mạnh thần bí này định làm gì.
Khi đến gần, thần thức của Vân Hi liền bắt được một vật thể phát sáng màu trắng đang mang theo một linh hồn, xông thẳng về phía cô.
Thú vị đây.
Cô vốn tưởng thế giới này là thời kỳ mạt pháp, không còn tu luyện, sau này chỉ cần cắt đứt quan hệ với cái gia đình kia là có thể sống thoải mái an nhàn.
Không ngờ lại còn có "quà bất ngờ" như thế.
Quang đoàn màu trắng xông thẳng vào phòng Vân Hi, rồi bay thẳng vào thức hải của cô. Trong biển ý thức mênh mông vô tận ấy, quang đoàn đột ngột khựng lại.
Nó lập tức phát hiện điều gì đó không đúng, muốn thoát ra ngoài nhưng lại không tìm thấy đường.
Tất nhiên đây là do Vân Hi cố tình. Ngay từ khi phát hiện quang đoàn lao về phía mình, cô đã bố trí một ảo cảnh.
Đảm bảo "có vào không có ra".
Linh hồn theo quang đoàn đến bị chặn lại ngoài ảo cảnh, bởi vì là kẻ ngoại lai, Âm ti không thu nhận, rất nhanh liền tan biến giữa hư vô.
Vân Hi nhìn quang đoàn bên trong ảo cảnh đang điên cuồng va đập tứ phía, trong mắt hiện lên ý cười.
Thứ này mang linh hồn đến, tám phần là định đoạt xá cô, không ngờ thân xác nguyên chủ lại hấp dẫn đến thế.
Quang đoàn bay loạn trong đó suốt nửa giờ, ánh sáng trắng thuần khiết ban đầu cũng mờ nhạt đi trông thấy.
"Đây là đâu vậy? Rõ ràng ta đã nhập vào thân thể của Diêu Ngũ Nha mà? Sao lại xảy ra lỗi BUG chứ?"
Giọng nói mang đầy nghi hoặc vang lên từ quang đoàn, Vân Hi nhìn quả cầu này, không hề mang theo sinh khí, bỗng suy đoán có phải là pháp khí điều khiển của tà tu nào đó.
"Trời ơi! Chủ thể mới của ta cũng biến mất luôn rồi, hu hu~ không hoàn thành nhiệm vụ thì làm sao bây giờ?"
Xem ra thứ này trí tuệ cũng không tầm thường.
Vân Hi đang đánh giá giá trị lợi dụng của quang đoàn thì Hệ thống 001 trong không gian rộng lớn suýt chút nữa phát điên.
Một lúc sau, ảo cảnh được thu hồi, Vân Hi bố trí một kết giới xung quanh quang đoàn, đảm bảo nó không thể ký sinh lên bản thân cô, rồi mới thả nó ra.
Hệ thống 001 lập tức hồi phục tinh thần, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng và máy móc, không hề có chút cảm xúc.
"Hệ thống khởi động, xin mời ký chủ tiếp nhận ký ức."
Nếu không phải ban nãy chính tai Vân Hi nghe thấy nó nhảy nhót cuống quýt, thì có khi cô đã thật sự tin đây là một công cụ không cảm xúc rồi đấy.
Diễn cũng ra trò phết.
Một luồng năng lượng tách ra từ quang đoàn, sau khi Vân Hi xác nhận là vô hại mới yên tâm tiếp nhận.
"Ừ ha, cũng có lý! Nhưng mà không đúng nha? Trước đây cỏ cho heo của nó toàn là tụi mình giúp hái đầy một giỏ, tính ra là tụi mình bị liên lụy chứ."
"Nhưng sau này mỗi lần nó đều hái được nhiều hơn tụi mình mà? Có khi là vì nó hái nhiều quá, chỗ tụi mình có thể hái thì lại ít đi, thành ra tụi mình mới thu được ít hơn. Đúng là nó kéo tụi mình lại đó, Ngũ Nha, cậu nói đúng ghê."
Cô bé vừa nói vừa tự mình móc nối logic, hợp lý hóa cả câu chuyện.
Vân Hi cũng không lên tiếng bác bỏ gì.
"Ngũ Nha, tụi mình sau này đừng đi hái cỏ heo với Lan Lan nữa nha! Có nó là tụi mình hết chỗ hái luôn rồi."
"Ừ, được đó."
Trên đường về, họ còn gặp mấy ông lão trong thôn, Vân Hi từ một người trong số đó cảm nhận được chút khí chất thư sinh, bất giác cụp mắt suy tư một lát.
Ngũ Nha vốn chẳng được coi trọng trong nhà, con gái trong nhà lại không được cho đi học, dẫn đến trong ký ức của cô bé hoàn toàn không có tri thức văn hóa của thế giới này.
Vị lão nhân kia, rõ ràng là hiểu biết nhiều hơn.
Vân Hi đang cân nhắc có nên đến xin chỉ giáo một phen không, dù gì ở thời đại nào thì học thức cũng đều quan trọng cả.
Đêm buông xuống, cả thôn rơi vào tĩnh lặng.
Vân Hi vừa nằm xuống giường đất, liền cảm nhận được một trận dao động không gian.
Một luồng lực lượng kỳ bí xuyên qua hư không, tiến vào tiểu thế giới này, tốc độ còn nhanh chóng bay thẳng về phía thôn Diêu Gia, nơi cô đang sống.
Khi đến gần, thần thức của Vân Hi liền bắt được một vật thể phát sáng màu trắng đang mang theo một linh hồn, xông thẳng về phía cô.
Thú vị đây.
Cô vốn tưởng thế giới này là thời kỳ mạt pháp, không còn tu luyện, sau này chỉ cần cắt đứt quan hệ với cái gia đình kia là có thể sống thoải mái an nhàn.
Không ngờ lại còn có "quà bất ngờ" như thế.
Quang đoàn màu trắng xông thẳng vào phòng Vân Hi, rồi bay thẳng vào thức hải của cô. Trong biển ý thức mênh mông vô tận ấy, quang đoàn đột ngột khựng lại.
Nó lập tức phát hiện điều gì đó không đúng, muốn thoát ra ngoài nhưng lại không tìm thấy đường.
Tất nhiên đây là do Vân Hi cố tình. Ngay từ khi phát hiện quang đoàn lao về phía mình, cô đã bố trí một ảo cảnh.
Linh hồn theo quang đoàn đến bị chặn lại ngoài ảo cảnh, bởi vì là kẻ ngoại lai, Âm ti không thu nhận, rất nhanh liền tan biến giữa hư vô.
Vân Hi nhìn quang đoàn bên trong ảo cảnh đang điên cuồng va đập tứ phía, trong mắt hiện lên ý cười.
Thứ này mang linh hồn đến, tám phần là định đoạt xá cô, không ngờ thân xác nguyên chủ lại hấp dẫn đến thế.
Quang đoàn bay loạn trong đó suốt nửa giờ, ánh sáng trắng thuần khiết ban đầu cũng mờ nhạt đi trông thấy.
"Đây là đâu vậy? Rõ ràng ta đã nhập vào thân thể của Diêu Ngũ Nha mà? Sao lại xảy ra lỗi BUG chứ?"
Giọng nói mang đầy nghi hoặc vang lên từ quang đoàn, Vân Hi nhìn quả cầu này, không hề mang theo sinh khí, bỗng suy đoán có phải là pháp khí điều khiển của tà tu nào đó.
"Trời ơi! Chủ thể mới của ta cũng biến mất luôn rồi, hu hu~ không hoàn thành nhiệm vụ thì làm sao bây giờ?"
Xem ra thứ này trí tuệ cũng không tầm thường.
Vân Hi đang đánh giá giá trị lợi dụng của quang đoàn thì Hệ thống 001 trong không gian rộng lớn suýt chút nữa phát điên.
Một lúc sau, ảo cảnh được thu hồi, Vân Hi bố trí một kết giới xung quanh quang đoàn, đảm bảo nó không thể ký sinh lên bản thân cô, rồi mới thả nó ra.
Hệ thống 001 lập tức hồi phục tinh thần, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng và máy móc, không hề có chút cảm xúc.
"Hệ thống khởi động, xin mời ký chủ tiếp nhận ký ức."
Nếu không phải ban nãy chính tai Vân Hi nghe thấy nó nhảy nhót cuống quýt, thì có khi cô đã thật sự tin đây là một công cụ không cảm xúc rồi đấy.
Diễn cũng ra trò phết.
Một luồng năng lượng tách ra từ quang đoàn, sau khi Vân Hi xác nhận là vô hại mới yên tâm tiếp nhận.
1
0
3 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
