0 chữ
Chương 25
Chương 25: Nhóm Đối Chứng Cá Chép May Mắn Thập Niên 70 (25)
Trưởng thôn vội vàng bước ra giải vây: “Có lẽ là cầm nhầm thôi, bọn trẻ trong nhà nghịch ngợm, thấy giấy báo trúng tuyển lạ mắt nên giả một bản để chơi. Ai ngờ lúc ra ngoài lại cầm nhầm bản đó.”
Lời giải thích vội vã, sơ hở đầy rẫy, giữa vòng vây của bao người xung quanh, cả nhà họ chỉ thấy mất mặt ê chề, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Thế nhưng lại bị một bạn học tốt bụng gọi lại: “Cậu là Diêu Vân Hi đúng không? Các người có thể đợi một chút không, bọn tôi sẽ đi báo với thầy phụ trách chuyện này.”
“Nếu xác minh được thông tin thì đến lúc đó, các người chỉ cần bổ sung lại giấy báo là được.”
Nghe vậy, mấy người họ cũng động lòng. Nếu tờ giấy báo trúng tuyển này chưa bị động tay động chân gì khác, thì bọn họ có thể tạm thời qua mặt, sau đó sẽ tính sổ với Diêu Nhị Trụ sau.
Chẳng bao lâu sau, thầy phụ trách bên phía nhà trường, thầy Lý đã được gọi đến.
Chỉ tiếc là cả nhà trưởng thôn vẫn đánh giá thấp điểm số mà Vân Hi đạt được.
496 điểm, đứng đầu toàn thành, thành tích như thế quả thực hiếm có. Muốn mạo danh người đạt được thành tích này, thì phải sẵn sàng gánh chịu hậu quả khi bị vạch trần.
Thầy Lý dẫn cả nhóm vào văn phòng, sắc mặt nghiêm nghị: “Em là Diêu Vân Hi?”
“Vâng.” Diêu Lan Lan cũng biết lúc này không thể lùi bước, liền lấy hết can đảm nhận.
“Em có biết giả mạo danh tính người khác để vào đại học, là phải vào tù ngồi không?”
“Không... không biết.”
“Thế này đi, em làm lại đề thi đại học năm ngoái một lần nữa. Nếu điểm số vẫn như cũ, thì em có thể ở lại.”
“Điểm số năm ngoái?”
Cả nhà ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt mù tịt.
Thầy Lý cười lạnh mỉa mai: “Đến người ta thi được bao nhiêu điểm cũng không biết, mà dám mạo danh, còn tưởng chuẩn bị chu đáo lắm kia đấy. Ha, hóa ra chỉ đến vậy thôi.”
Sắc mặt Diêu Lan Lan tái nhợt vì sợ hãi, khuôn mặt vốn đã gầy gò lại thêm biểu cảm như sắp bật khóc, trông vừa đáng thương vừa rùng rợn.
“Được rồi. Chúng tôi đã báo cảnh sát. Các người vi phạm tội xâm phạm thông tin cá nhân, giả mạo thân phận người khác và lừa đảo. Đây là trường học, không phải chỗ để các người làm càn.”
Sự việc cuối cùng cũng được thông báo cho Vân Hi.
Vân Hi bình tĩnh cho biết cô hoàn toàn không hề hay biết, mọi việc xin nghe theo cách xử lý của nhà trường.
Cuối cùng, cả nhà trưởng thôn bị cảnh sát đưa đi, gây náo động một phen giữa sân trường.
Do phát hiện kịp thời việc Diêu Lan Lan mạo danh, chưa kịp gây hậu quả nghiêm trọng, nên cả nhà bị tạm giữ ba ngày tại đồn cảnh sát để “uốn nắn tư tưởng”, rồi mới được thả về.
Lúc này, chức trưởng thôn của ông ta cũng bị phía công an báo lên cơ quan quản lý địa phương, và nhanh chóng bị cách chức.
Một nhà mất mặt ê chề giữa thủ đô, đành cúi đầu rút lui về thôn Diêu Gia.
Còn việc họ sẽ xử lý chuyện với Diêu Nhị Trụ thế nào, thì chỉ có thể xem ai cao tay hơn thôi.
Cũng nhờ vụ việc này mà các trường đại học trong cả nước tiến hành rà soát kỹ lưỡng toàn bộ sinh viên được tuyển năm nay.
Thực sự đã phát hiện không ít kẻ muốn "đi đường tắt".
Sau khi bắt đầu cuộc sống đại học, Vân Hi phát hiện trong trường có thư viện.
Tựa như tàng thư các của các tông môn trong Thương Lan Giới, nơi đây chứa vô vàn sách vở đủ mọi lĩnh vực, lại còn có thể mượn miễn phí, thế là cô liền gần như ở lại đó cả ngày.
Mỗi buổi sáng, trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, người ta đều thấy một bóng dáng xinh đẹp lướt qua, hướng về thư viện.
Những ngày không có tiết, cô thường ngồi ở đó suốt cả ngày.
Cô gái có làn da trắng nõn, thuộc kiểu “bạch ngọc” hiếm thấy ở thời đại này, mái tóc đen dài suôn mượt tùy ý buộc thành đuôi ngựa, gương mặt trong trẻo xinh xắn khiến không ít nam sinh phải ngoái đầu nhìn.
Chỉ tiếc rằng cô gái này tính cách lạnh lùng, ngày nào cũng sắp xếp thời gian kín mít, muốn gặp cô thì chỉ còn cách đến thư viện sớm mà chiếm chỗ.
Chỉ mất một năm, Vân Hi đã đọc hết toàn bộ sách trong thư viện.
Năm hai, trong lúc rảnh rỗi cô chế tạo ra một món đồ nhỏ.
Lập tức khiến các thầy trong trường và cả những vị học giả từ viện nghiên cứu để mắt tới.
Lời giải thích vội vã, sơ hở đầy rẫy, giữa vòng vây của bao người xung quanh, cả nhà họ chỉ thấy mất mặt ê chề, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Thế nhưng lại bị một bạn học tốt bụng gọi lại: “Cậu là Diêu Vân Hi đúng không? Các người có thể đợi một chút không, bọn tôi sẽ đi báo với thầy phụ trách chuyện này.”
“Nếu xác minh được thông tin thì đến lúc đó, các người chỉ cần bổ sung lại giấy báo là được.”
Nghe vậy, mấy người họ cũng động lòng. Nếu tờ giấy báo trúng tuyển này chưa bị động tay động chân gì khác, thì bọn họ có thể tạm thời qua mặt, sau đó sẽ tính sổ với Diêu Nhị Trụ sau.
Chỉ tiếc là cả nhà trưởng thôn vẫn đánh giá thấp điểm số mà Vân Hi đạt được.
496 điểm, đứng đầu toàn thành, thành tích như thế quả thực hiếm có. Muốn mạo danh người đạt được thành tích này, thì phải sẵn sàng gánh chịu hậu quả khi bị vạch trần.
Thầy Lý dẫn cả nhóm vào văn phòng, sắc mặt nghiêm nghị: “Em là Diêu Vân Hi?”
“Vâng.” Diêu Lan Lan cũng biết lúc này không thể lùi bước, liền lấy hết can đảm nhận.
“Em có biết giả mạo danh tính người khác để vào đại học, là phải vào tù ngồi không?”
“Không... không biết.”
“Thế này đi, em làm lại đề thi đại học năm ngoái một lần nữa. Nếu điểm số vẫn như cũ, thì em có thể ở lại.”
“Điểm số năm ngoái?”
Cả nhà ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt mù tịt.
Sắc mặt Diêu Lan Lan tái nhợt vì sợ hãi, khuôn mặt vốn đã gầy gò lại thêm biểu cảm như sắp bật khóc, trông vừa đáng thương vừa rùng rợn.
“Được rồi. Chúng tôi đã báo cảnh sát. Các người vi phạm tội xâm phạm thông tin cá nhân, giả mạo thân phận người khác và lừa đảo. Đây là trường học, không phải chỗ để các người làm càn.”
Sự việc cuối cùng cũng được thông báo cho Vân Hi.
Vân Hi bình tĩnh cho biết cô hoàn toàn không hề hay biết, mọi việc xin nghe theo cách xử lý của nhà trường.
Cuối cùng, cả nhà trưởng thôn bị cảnh sát đưa đi, gây náo động một phen giữa sân trường.
Do phát hiện kịp thời việc Diêu Lan Lan mạo danh, chưa kịp gây hậu quả nghiêm trọng, nên cả nhà bị tạm giữ ba ngày tại đồn cảnh sát để “uốn nắn tư tưởng”, rồi mới được thả về.
Một nhà mất mặt ê chề giữa thủ đô, đành cúi đầu rút lui về thôn Diêu Gia.
Còn việc họ sẽ xử lý chuyện với Diêu Nhị Trụ thế nào, thì chỉ có thể xem ai cao tay hơn thôi.
Cũng nhờ vụ việc này mà các trường đại học trong cả nước tiến hành rà soát kỹ lưỡng toàn bộ sinh viên được tuyển năm nay.
Thực sự đã phát hiện không ít kẻ muốn "đi đường tắt".
Sau khi bắt đầu cuộc sống đại học, Vân Hi phát hiện trong trường có thư viện.
Tựa như tàng thư các của các tông môn trong Thương Lan Giới, nơi đây chứa vô vàn sách vở đủ mọi lĩnh vực, lại còn có thể mượn miễn phí, thế là cô liền gần như ở lại đó cả ngày.
Mỗi buổi sáng, trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, người ta đều thấy một bóng dáng xinh đẹp lướt qua, hướng về thư viện.
Những ngày không có tiết, cô thường ngồi ở đó suốt cả ngày.
Cô gái có làn da trắng nõn, thuộc kiểu “bạch ngọc” hiếm thấy ở thời đại này, mái tóc đen dài suôn mượt tùy ý buộc thành đuôi ngựa, gương mặt trong trẻo xinh xắn khiến không ít nam sinh phải ngoái đầu nhìn.
Chỉ tiếc rằng cô gái này tính cách lạnh lùng, ngày nào cũng sắp xếp thời gian kín mít, muốn gặp cô thì chỉ còn cách đến thư viện sớm mà chiếm chỗ.
Chỉ mất một năm, Vân Hi đã đọc hết toàn bộ sách trong thư viện.
Năm hai, trong lúc rảnh rỗi cô chế tạo ra một món đồ nhỏ.
Lập tức khiến các thầy trong trường và cả những vị học giả từ viện nghiên cứu để mắt tới.
1
0
3 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
