0 chữ
Chương 15
Chương 15: Nhóm Đối Chứng Cá Chép May Mắn Thập Niên 70 (15)
"Ừ."
Vân Hi vừa cắt cỏ cho heo, vừa dửng dưng đáp, chẳng mấy quan tâm đến tin tức đó.
"Mẹ tớ bảo sau này đừng lại gần cậu ấy nữa. Vận may của cậu ấy chắc tiêu hết rồi, không thì sao cứ hết lần này đến lần khác phải vào viện."
"Biết rồi. Nhưng đừng nói chuyện đó với người khác, để người ta nghe được không hay đâu."
"Ừm, vậy tớ chỉ kể với Ngũ Nha thôi."
Gia đình trưởng thôn vốn quen làm cao. Nếu để họ biết có người nói xấu sau lưng, e là sẽ tìm cách gây khó dễ.
Một ngày trôi qua rất nhanh. Mặt trời dần khuất về tây, mọi người cũng lục tục thu dọn về nhà.
Vân Hi hẹn với Diêu Đại Ni thời gian gặp vào buổi tối.
Cô vẫn chưa rõ ở nơi này, việc bái sư có cần lễ vật gì không.
Để trang trọng hơn, cô mang con gà rừng săn được đổi lấy ít thịt xông khói.
Buổi tối, gió hạ nhẹ thổi, mang theo hơi mát mẻ. Mùa thu hoạch đã cận kề, trong gió vẫn phảng phất hương thơm của lúa mạch.
Ba người tay xách lễ vật, cùng nhau đi trong màn đêm. Ánh trăng kéo dài bóng họ dưới đất.
Khu phía đông thôn, nơi mấy ông lão sống, vốn có thân phận đặc biệt. Đội trưởng từng dặn, bình thường đừng tùy tiện tiếp cận.
Để tránh bị người trong thôn nhìn thấy, họ chỉ có thể đến vào ban đêm.
“Cộc cộc cộc.”
Cánh cửa cũ kỹ sắp không còn chắn nổi gió, mỗi lần gõ lên phát ra tiếng trầm đυ.c như sắp mục rữa.
Cửa được mở ra. Người ra mở là ông Phàn, từng là một danh y, cũng là người khỏe mạnh nhất trong sáu ông lão sống ở đây.
“Mấy đứa con nít tới đây làm gì?”
Cả ba đồng thanh: “Bái sư.”
Ông Phàn nhìn ba người một lượt, rồi phất tay xua: "Về đi! Đây không phải nơi mấy đứa nên tới."
Đã đến nước này, nếu không cố gắng thêm chút nữa thì chẳng cam tâm.
Đúng lúc ấy, ông Lý khoác áo đi ra, ho khan từng tiếng, sắc mặt tái xanh, không được khỏe.
“Ông già này, chẳng phải bảo ông nằm yên đừng lộn xộn sao?”
“Lâu lắm mới có người gõ cửa, ra xem một chút.”
Dù năm tháng đã hằn rõ dấu vết trên cơ thể, nhưng khí chất nho nhã của ông vẫn như khắc vào xương tủy.
Từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát lên phong thái của một học giả thực thụ.
“Hóa ra là ba cô bé.”
Ông Lý nhìn thấy lễ vật trong tay họ, mỉm cười hiền hậu, ánh mắt cong cong: “Còn mang theo lễ vật nữa à? Vào trong nói chuyện đi, đứng ngoài này không tiện.”
Vào trong nhà, Vân Hi dẫn hai người kia, đồng loạt cúi chào ông Lý.
“Thưa thầy, chúng cháu đến xin được bái sư.”
Thấy cả ba cùng hướng về phía ông Lý cúi người hành lễ, ông Trương ngồi bên cạnh khẽ cười trộm: “Cũng thông minh đấy, biết trong đám này thì ông Lý học vấn cao nhất.”
Ông Lý cũng bật cười, đỡ cả ba đứng dậy, giọng ôn hòa: “Các cháu muốn học chữ, có thể nói cho ta biết vì sao muốn học không?”
Diêu Lục Nha: “Cháu không muốn cả đời chỉ biết cắm mặt xuống đất, cháu muốn biết chữ, học hành đàng hoàng, sau này lên thành phố sống.”
Diêu Đại Ni: “Đúng vậy! Phải đến thành phố lớn, ăn được nhiều món ngon hơn!”
Vân Hi: “Hiểu thấu cổ kim, không làm kẻ mù chữ.”
Ông Lý vỗ tay cười: “Muốn làm học trò của ta thì không dễ đâu. Trước tiên, theo ta học nhận mặt chữ đã. Sau này, gọi ta là thầy.”
“Thưa thầy!”
Lần bái sư này không hề khó như họ tưởng tượng. Ông Lý không nhận lễ vật họ mang theo, ba người đành để lễ ngoài cửa rồi nhanh chân rút lui.
Trong căn nhà cũ kỹ, ông Trương tò mò hỏi: “Sao ông lại đổi ý vậy?”
Ông Lý trước giờ nổi tiếng khắt khe trong chuyện nhận đồ đệ. Cả đời chỉ nhận có hai người, mà đến lúc cần, chẳng ai đáng tin.
Ông Lý thở dài một tiếng: “Trước đây nhận đồ đệ, ai cũng ôm chí lớn, nhưng lòng tham lại quá cao.”
Câu nói ấy vừa dứt, cả căn phòng liền rơi vào im lặng.
Ông Lý từng nhận một học trò, tư chất đúng là hạng nhất, đáng tiếc lại là một kẻ vong ân bội nghĩa. Vì tiền đồ phía trước mà không chút do dự bán đứng cả thầy mình.
Thở dài một hơi, ông ngồi trên giường đất than thở: “Già rồi, già thật rồi, chẳng biết còn sống được bao lâu nữa. Mấy đứa nhỏ này muốn thoát khỏi làng quê nghèo nàn, lúc tôi còn dùng được, giúp tụi nó một tay cũng tốt.”
Vân Hi vừa cắt cỏ cho heo, vừa dửng dưng đáp, chẳng mấy quan tâm đến tin tức đó.
"Mẹ tớ bảo sau này đừng lại gần cậu ấy nữa. Vận may của cậu ấy chắc tiêu hết rồi, không thì sao cứ hết lần này đến lần khác phải vào viện."
"Biết rồi. Nhưng đừng nói chuyện đó với người khác, để người ta nghe được không hay đâu."
"Ừm, vậy tớ chỉ kể với Ngũ Nha thôi."
Gia đình trưởng thôn vốn quen làm cao. Nếu để họ biết có người nói xấu sau lưng, e là sẽ tìm cách gây khó dễ.
Một ngày trôi qua rất nhanh. Mặt trời dần khuất về tây, mọi người cũng lục tục thu dọn về nhà.
Vân Hi hẹn với Diêu Đại Ni thời gian gặp vào buổi tối.
Cô vẫn chưa rõ ở nơi này, việc bái sư có cần lễ vật gì không.
Để trang trọng hơn, cô mang con gà rừng săn được đổi lấy ít thịt xông khói.
Ba người tay xách lễ vật, cùng nhau đi trong màn đêm. Ánh trăng kéo dài bóng họ dưới đất.
Khu phía đông thôn, nơi mấy ông lão sống, vốn có thân phận đặc biệt. Đội trưởng từng dặn, bình thường đừng tùy tiện tiếp cận.
Để tránh bị người trong thôn nhìn thấy, họ chỉ có thể đến vào ban đêm.
“Cộc cộc cộc.”
Cánh cửa cũ kỹ sắp không còn chắn nổi gió, mỗi lần gõ lên phát ra tiếng trầm đυ.c như sắp mục rữa.
Cửa được mở ra. Người ra mở là ông Phàn, từng là một danh y, cũng là người khỏe mạnh nhất trong sáu ông lão sống ở đây.
“Mấy đứa con nít tới đây làm gì?”
Cả ba đồng thanh: “Bái sư.”
Ông Phàn nhìn ba người một lượt, rồi phất tay xua: "Về đi! Đây không phải nơi mấy đứa nên tới."
Đúng lúc ấy, ông Lý khoác áo đi ra, ho khan từng tiếng, sắc mặt tái xanh, không được khỏe.
“Ông già này, chẳng phải bảo ông nằm yên đừng lộn xộn sao?”
“Lâu lắm mới có người gõ cửa, ra xem một chút.”
Dù năm tháng đã hằn rõ dấu vết trên cơ thể, nhưng khí chất nho nhã của ông vẫn như khắc vào xương tủy.
Từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát lên phong thái của một học giả thực thụ.
“Hóa ra là ba cô bé.”
Ông Lý nhìn thấy lễ vật trong tay họ, mỉm cười hiền hậu, ánh mắt cong cong: “Còn mang theo lễ vật nữa à? Vào trong nói chuyện đi, đứng ngoài này không tiện.”
Vào trong nhà, Vân Hi dẫn hai người kia, đồng loạt cúi chào ông Lý.
“Thưa thầy, chúng cháu đến xin được bái sư.”
Thấy cả ba cùng hướng về phía ông Lý cúi người hành lễ, ông Trương ngồi bên cạnh khẽ cười trộm: “Cũng thông minh đấy, biết trong đám này thì ông Lý học vấn cao nhất.”
Diêu Lục Nha: “Cháu không muốn cả đời chỉ biết cắm mặt xuống đất, cháu muốn biết chữ, học hành đàng hoàng, sau này lên thành phố sống.”
Diêu Đại Ni: “Đúng vậy! Phải đến thành phố lớn, ăn được nhiều món ngon hơn!”
Vân Hi: “Hiểu thấu cổ kim, không làm kẻ mù chữ.”
Ông Lý vỗ tay cười: “Muốn làm học trò của ta thì không dễ đâu. Trước tiên, theo ta học nhận mặt chữ đã. Sau này, gọi ta là thầy.”
“Thưa thầy!”
Lần bái sư này không hề khó như họ tưởng tượng. Ông Lý không nhận lễ vật họ mang theo, ba người đành để lễ ngoài cửa rồi nhanh chân rút lui.
Trong căn nhà cũ kỹ, ông Trương tò mò hỏi: “Sao ông lại đổi ý vậy?”
Ông Lý trước giờ nổi tiếng khắt khe trong chuyện nhận đồ đệ. Cả đời chỉ nhận có hai người, mà đến lúc cần, chẳng ai đáng tin.
Ông Lý thở dài một tiếng: “Trước đây nhận đồ đệ, ai cũng ôm chí lớn, nhưng lòng tham lại quá cao.”
Câu nói ấy vừa dứt, cả căn phòng liền rơi vào im lặng.
Ông Lý từng nhận một học trò, tư chất đúng là hạng nhất, đáng tiếc lại là một kẻ vong ân bội nghĩa. Vì tiền đồ phía trước mà không chút do dự bán đứng cả thầy mình.
Thở dài một hơi, ông ngồi trên giường đất than thở: “Già rồi, già thật rồi, chẳng biết còn sống được bao lâu nữa. Mấy đứa nhỏ này muốn thoát khỏi làng quê nghèo nàn, lúc tôi còn dùng được, giúp tụi nó một tay cũng tốt.”
1
0
3 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
