TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Thức uống kỳ lạ lập tức khiến Nguyên Dã cảm thấy toàn thân dễ chịu, đầu óc như nở hoa. Cậu không biết đây là thứ gì, nhưng cảm giác sảng khoái làm cậu vui đến rạo rực, thế là liền uống luôn cả hai chai còn lại trên tủ đầu giường.

Đường huyết trong nước uống giúp ổn định lại cơ thể đang mệt mỏi của Nguyên Dã, còn melatonin thì trực tiếp đánh thẳng vào hệ thần kinh đang căng thẳng của cậu. Một cơn buồn ngủ quét tới dữ dội, Nguyên Dã ngáp một cái, cố gắng gượng dậy, miễn cưỡng tuần tra lại cả bốn phòng ngủ một lần nữa. Sau khi chắc chắn sẽ không có con tang thi nào bất ngờ nhảy ra, cậu không còn chịu nổi nữa, thuận thế đổ người lên chiếc giường trong phòng dành cho khách.

Thật sự quá thoải mái.

Nguyên Dã nằm trên chiếc nệm cao su mềm mại, thở dài đầy kɧoáı ©ảʍ. Trước giờ chưa từng có thứ gì mềm mại đến vậy, khiến cả người cậu như được thả lỏng hoàn toàn. Gần như trong tích tắc, cậu đã rơi vào hôn mê sâu.

Sau khi Nguyên Dã ngủ say, những oan hồn lang thang quanh nhà bắt đầu tụ lại gần. Theo lý thuyết thì giờ là lúc chúng nên xâm nhập vào giấc mộng để dọa nạt cậu, nhưng đám quỷ sợ bị điện giật, lại sợ nếu bị thương thì sẽ bị những con quỷ khác ăn mất, thế là chen lấn đùn đẩy một hồi mà chẳng có con nào dám xông lên. Cứ như vậy, một đêm bình yên trôi qua.

Cơ thể bị tiêu hao nghiêm trọng cộng thêm việc uống quá liều thực phẩm chức năng khiến Nguyên Dã ngủ liền một mạch đến tận chiều hôm sau mới tỉnh.

Cậu ngồi dậy trên chiếc nệm êm, đầu óc vẫn mơ màng, cuối cùng mới ý thức được chuyện hôm qua hình như mình đã ăn nhầm thứ gì đó.

Nếu không thì sao có thể ngủ liền một giấc dài như vậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ?

Việt quất thì Nguyên Dã từng hái ăn ngoài hoang dã rồi, vậy chỉ có thể là do loại nước uống ngọt ngào kỳ lạ tối qua gây ra.

Nguyên Dã đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù vì ngủ quá say, ánh mắt dừng lại trên ba chai nước rỗng trong thùng rác. Nhìn kỹ, cậu nhận ra mấy chữ “hỗ trợ giấc ngủ” in trên nhãn, lần nữa cảm thán thế giới dị giới thật sâu không lường được, còn rất nhiều điều bản thân cần phải học.

Dù sao thì ở mạt thế, người không được ngủ chết, bởi vì ngủ chết nghĩa là thật sự chết.

Mà mọi người cũng gần như không mất ngủ, bởi vì trong mạt thế, sức sản xuất quá thấp, chỉ cần tồn tại thôi đã là việc khiến người ta kiệt sức rồi.

Thế giới này thật là tốt quá đi!

Nguyên Dã một lần nữa từ tận đáy lòng cảm thán. Sau đó cậu xuống lầu, đi thẳng tới chiếc tủ lạnh thần kỳ tìm đồ ăn.

Có bài học từ đồ uống hôm qua, Nguyên Dã sinh ra lòng kính sợ sâu sắc với thức ăn ở thế giới mới, thế nên lần này cậu bỏ qua chiếc bánh kem chảy máu kia, chọn quả dưa hấu quen thuộc.

Quả dưa chưa được cắt, chắc là chủ nhà trước muốn để trong tủ lạnh làm lạnh rồi mới ăn, nhưng không biết vì chuyện gì mà cả nhà này lại biến mất đột ngột.

Hôm qua khi dò xét, Nguyên Dã đã xác định nơi này từng có một cặp đôi nam nam cùng sống với một bé trai khoảng mười tuổi. Nhưng kể cả trong mạt thế, trẻ con ở độ tuổi ấy cũng cần phải đến trường. Vậy mà lại sống ở một nơi hẻo lánh như thế này, đứa bé làm sao đến được trường học?

Chẳng lẽ có xe riêng?

Nguyên Dã ngồi xếp bằng trước hộc đựng thực phẩm, ôm quả dưa hấu tròn vo vào lòng, nghĩ bụng chờ ăn xong sẽ đi kiểm tra xem căn nhà này có thường xuyên dùng xe hay không.

Cũng không biết xe cộ ở thế giới này có giống trong mạt thế không?

Cuộc sống ở nơi này khác quá xa so với những quy tắc sinh tồn trong mạt thế. Nguyên Dã không dám tùy tiện hành động, chỉ dự định lấy căn nhà vô chủ này làm cứ điểm tạm thời, từng chút một thăm dò và thích nghi với cái thế giới hạnh phúc mới tinh này.

Bắt đầu từ việc đơn giản nhất: một quả dưa hấu nguyên vẹn.

Suốt hai mươi năm sống trong mạt thế, Nguyên Dã chưa từng được ăn trọn một quả dưa hấu. Giờ đây, cậu thành kính vuốt ve lớp vỏ xanh bóng loáng của nó, rồi vung dao thật gọn gàng, một nhát chém xuống — vỏ dưa nứt ra, một cái đầu người lăn ra từ bên trong, máu văng khắp người.

Nguyên Dã giật bắn mình, theo phản xạ lập tức ném quả dưa hấu đang ôm trong ngực ra xa. Một giây sau, cậu mới kịp nhận ra mình vừa ném cái gì, hét lên thảm thiết, rồi vội nhào tới, tay lẹ làng vớt cái “đầu người đầy máu” ấy ôm lại vào lòng.

May quá... không lãng phí món ăn quý giá.

Nguyên Dã thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cẩn thận, nghiêm túc nâng quả dưa hấu đẫm máu trong lòng lên ngắm kỹ.

Gần đây không có xác người mới chết, đám quỷ không thể từ hư không biến ra một cái đầu người thật, đành rút lui cầu thứ kế tiếp: dùng pháp thuật khiến quả dưa hấu biến thành hình dáng của một cái đầu — dù sao, về màu sắc thì cũng tương tự nhau.

Nguyên Dã nghiêm mặt, đối diện với “đầu người dưa hấu”.

2

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.