0 chữ
Chương 4
Chương 4
Cậu thật sự muốn tận mắt nhìn thấy một lần, cái thời đại mà mẹ nói: có điện 24 giờ, có nước sạch, có đồ ăn lấy mãi không hết, sống trong yên bình và ấm áp.
Thế giới ấy, chắc đẹp lắm.
Nguyên Dã thu ánh mắt lại, tay phải đặt lên ngực. Một luồng ánh sáng bùng lên từ cơ thể cậu, lao thẳng lên tận trời.
Trong khoảnh khắc ấy, trời và đất nối liền bằng ánh sáng trắng chói lòa, toàn bộ thế giới như bị nhuộm trong một màu rực rỡ không thể nhìn thẳng.
Tiếng sấm vang vọng từ trên mây.
Thân thể Nguyên Dã bị ánh điện nuốt trọn, từng chút một hóa thành tro bụi.
Mưa rơi.
Nhẹ nhàng phủ lên tán lá tươi tốt, làm ướt mặt đất, rồi nhảy nhót theo tia chớp yếu ớt.
Lấy vị trí của Nguyên Dã làm trung tâm, các thiết bị phóng thích thuốc điều chế lần lượt kích hoạt như những quân cờ domino.
Khói trắng phun ra, tiếng rêи ɾỉ của tang thi vang lên không dứt.
Trên đỉnh tháp nước, phần còn lại cháy đen của khu tháp nghiêng đổ về phía sau, rồi rơi thẳng từ không trung xuống.
Thế giới tốt đẹp ấy... từ nay mọi người sẽ có thể nhìn thấy.
Nguyên Dã nhắm mắt giữa luồng điện sáng lóa, giữa cơn mưa rơi lặng lẽ hóa thành tro bụi.
...
Nguyên Dã mở mắt.
Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi định làm gì?
Cậu nằm ngửa trên sàn nhà. Ánh sáng chạng vạng lặng lẽ xuyên qua kẽ hở rọi vào trong phòng, chiếu lên trần nhà thấp và chật hẹp. Khung cảnh xa lạ khiến cậu bỗng tràn ngập hoang mang.
Nổ lớn... mưa rơi... đau đớn cùng cực.
Chỉ còn lại một chút ký ức rời rạc.
Nguyên Dã mơ màng hồi tưởng lại. Dị năng dùng quá liều khiến toàn thân đau nhức đến mức không nhúc nhích nổi. Cậu chỉ có thể nằm bẹp dưới đất, khịt khịt mũi.
Trong không khí lờ mờ lan tỏa một mùi máu tanh xen lẫn mùi thi thể phân hủy.
Chỗ này từng bị tang thi tấn công sao?
Nguyên Dã lập tức cảnh giác. Nhưng đến cả ngón tay cũng không thể động đậy, hiện giờ,chỉ cần một con tang thi bình thường cũng có thể dễ dàng tiêu diệt người từng được mệnh danh là dị năng giả mạnh nhất.
Thôi thì... đành chịu vậy.
Nguyên Dã tiếp tục nằm đó.
Nếu tang thi đến thật... lúc nó ăn mình, mình sẽ la hét thật dữ dội... nghe nói như vậy thịt sẽ khó ăn hơn.
Ánh mắt cậu vô hồn nhìn trần nhà, trong đầu vừa nghĩ mông lung, vừa định bụng phác thảo mấy lời thô tục làm bản nháp... rồi vì kiệt sức mà thϊếp đi lúc nào không hay.
0 giờ rạng sáng, Nguyên Dã lần nữa tỉnh lại, sững sờ nhận ra mình vẫn chưa bị ăn thịt.
Thuốc đã có tác dụng? Tang thi đã bị tiêu diệt sạch rồi?
Thế giới ấy, chắc đẹp lắm.
Nguyên Dã thu ánh mắt lại, tay phải đặt lên ngực. Một luồng ánh sáng bùng lên từ cơ thể cậu, lao thẳng lên tận trời.
Trong khoảnh khắc ấy, trời và đất nối liền bằng ánh sáng trắng chói lòa, toàn bộ thế giới như bị nhuộm trong một màu rực rỡ không thể nhìn thẳng.
Tiếng sấm vang vọng từ trên mây.
Thân thể Nguyên Dã bị ánh điện nuốt trọn, từng chút một hóa thành tro bụi.
Mưa rơi.
Nhẹ nhàng phủ lên tán lá tươi tốt, làm ướt mặt đất, rồi nhảy nhót theo tia chớp yếu ớt.
Lấy vị trí của Nguyên Dã làm trung tâm, các thiết bị phóng thích thuốc điều chế lần lượt kích hoạt như những quân cờ domino.
Trên đỉnh tháp nước, phần còn lại cháy đen của khu tháp nghiêng đổ về phía sau, rồi rơi thẳng từ không trung xuống.
Thế giới tốt đẹp ấy... từ nay mọi người sẽ có thể nhìn thấy.
Nguyên Dã nhắm mắt giữa luồng điện sáng lóa, giữa cơn mưa rơi lặng lẽ hóa thành tro bụi.
...
Nguyên Dã mở mắt.
Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi định làm gì?
Cậu nằm ngửa trên sàn nhà. Ánh sáng chạng vạng lặng lẽ xuyên qua kẽ hở rọi vào trong phòng, chiếu lên trần nhà thấp và chật hẹp. Khung cảnh xa lạ khiến cậu bỗng tràn ngập hoang mang.
Nổ lớn... mưa rơi... đau đớn cùng cực.
Chỉ còn lại một chút ký ức rời rạc.
Nguyên Dã mơ màng hồi tưởng lại. Dị năng dùng quá liều khiến toàn thân đau nhức đến mức không nhúc nhích nổi. Cậu chỉ có thể nằm bẹp dưới đất, khịt khịt mũi.
Chỗ này từng bị tang thi tấn công sao?
Nguyên Dã lập tức cảnh giác. Nhưng đến cả ngón tay cũng không thể động đậy, hiện giờ,chỉ cần một con tang thi bình thường cũng có thể dễ dàng tiêu diệt người từng được mệnh danh là dị năng giả mạnh nhất.
Thôi thì... đành chịu vậy.
Nguyên Dã tiếp tục nằm đó.
Nếu tang thi đến thật... lúc nó ăn mình, mình sẽ la hét thật dữ dội... nghe nói như vậy thịt sẽ khó ăn hơn.
Ánh mắt cậu vô hồn nhìn trần nhà, trong đầu vừa nghĩ mông lung, vừa định bụng phác thảo mấy lời thô tục làm bản nháp... rồi vì kiệt sức mà thϊếp đi lúc nào không hay.
0 giờ rạng sáng, Nguyên Dã lần nữa tỉnh lại, sững sờ nhận ra mình vẫn chưa bị ăn thịt.
Thuốc đã có tác dụng? Tang thi đã bị tiêu diệt sạch rồi?
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
