0 chữ
Chương 29
Chương 29
Nguyên Dã lật sang trang sau, nhưng không còn chữ nào nữa. Cậu không tin, cứ thế lật từng tờ, cuối cùng lật đến đoạn bút ký viết cực kỳ cẩu thả, mấy ngày liền không ghi rõ ngày tháng:
[Tôi không nên đồng ý với cậu. Hắn tìm đến tôi rồi. tôi rốt cuộc là ai... Cứu tôi... cứu tôi... cậu đã hứa với tôi rồi... tôi không nên đồng ý với cậu... Cậu tìm đến rồi... hắn tìm đến rồi... cứu tôi! Cứu tôi! Cứu tôi!]
Cứu tôi! Cứu tôi! Cứu tôi!
Cứu tôi! Cứu tôi! Cứu tôi!
Cuối cùng, hai trang nhật ký trở nên vô cùng hỗn loạn, kín cả trang giấy chỉ còn hai chữ "cứu tôi", đến mức cuối cùng nét bút thậm chí cào rách cả tờ giấy.
Đúng lúc này, bảy phút đếm ngược kết thúc, Nguyên Dã lại bị điện giật một chút. Vốn đang chăm chú đọc nhật ký đến mức nhập tâm, cú giật này suýt nữa làm cậu nhảy dựng lên, may mà kịp thời kiềm chế.
“Cậu làm sao thế?” Bác Lý vẫn nghe thấy âm thanh vang lên.
“Không có gì...” Nguyên Dã chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên sững người lại.
Khi cậu ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, bác Lý vẫn đang xem TV, đưa lưng về phía Nguyên Dã, thậm chí đầu còn chưa quay lại. Nhưng trên cái ót phủ tóc hoa râm ấy, lại mọc ra hai con mắt đỏ ngầu tia máu, trừng trừng nhìn Nguyên Dã không chớp.
Trong khoảnh khắc, lông tơ toàn thân Nguyên Dã dựng ngược. Cậu cắn chặt răng để không bật ra tiếng kêu, cố nén sợ hãi, hít sâu một hơi rồi nói:
“Ngồi không thoải mái, tôi đổi chỗ chút.”
Hai con mắt mọc ở nơi không nên có ấy nhanh chóng chuyển động, như thể đang cân nhắc xem có nên tin vào cái cớ này không.
Nguyên Dã đối diện với ánh nhìn ấy, ép bản thân phải tỏ ra bình thường. Thấy bác Lý không có phản ứng gì tiếp theo, cậu khẽ động ý nghĩ, liền lấy tờ báo che notebook nhét vào ba lô. Dưới ánh mắt dõi theo của cặp mắt kia, cậu đứng dậy vươn vai một cái, mắt liếc qua đỉnh đầu bác Lý rồi dừng lại trên màn hình TV.
Trong màn hình phản chiếu lại bóng bác Lý mờ mờ, đúng là hắn đang chăm chú xem TV, nơi lẽ ra phải có mắt chỉ là một mảng da nhẵn nhụi.
Nhìn bóng hình quỷ dị phản chiếu kia, lòng Nguyên Dã nổi gai ốc. Tay cậu dứt khoát vận năng, điện quang lóe lên, tiếng sấm rền vang vọng không trung, bác Lý cứng đờ tại chỗ.
Lần này, Nguyên Dã không lập tức thu hồi dị năng. Năng lượng tiêu hao nhanh khiến cậu toát mồ hôi lạnh, môi dần tái nhợt. Tiếng sấm ngoài trời vẫn chưa dứt, cậu căng mắt nhìn lão Lý, chờ phản ứng.
Một lúc sau, hai con mắt mọc không đúng chỗ ấy như lá rụng, rơi từ sau gáy xuống. Nguyên Dã đưa tay đón lấy một con, mặc kệ con còn lại rơi xuống, để nó trên nền đất phủ đầy bụi, thấm một vệt ẩm ướt trên mặt đất.
Tiếp theo, mũi, miệng, tai, đầu, tứ chi của bác Lý bắt đầu tách rời ra, giống như con rối rẻ tiền trên sân khấu, “bộp bộp” rơi linh kiện khắp nơi.
Nguyên Dã cũng đã tới cực hạn, lập tức ngừng dị năng.
Thế giới bỗng nhiên lặng như tờ.
Đống linh kiện rơi đầy đất vốn là bác Lý lại bắt đầu khẽ động đậy.
c10
Ban ngày ban mặt, đúng chính ngọ, ánh nắng xuyên qua tấm kính lớn chiếu thẳng vào trong phòng bảo vệ, sáng đến chói mắt. Trong phòng, hai bảo vệ: một người đứng bên cạnh, một người nằm rải rác trên mặt đất.
Lúc này, Nguyên Dã hơi bối rối.
Dù dị thế giới có kỳ quái đến đâu đi nữa, nhưng ít nhất người... không nên như vậy.
Chẳng lẽ người kia là người máy?
Nhưng trong tay phải của hắn, con mắt hắn đang nắm vẫn còn giữ nguyên cảm giác ấm áp, ẩm ướt của mô người.
Nguyên Dã để ngón tay cái tay trái vắt lên túi quần, đứng thẳng bên thân thể bác Lý, nhìn chằm chằm cái đầu bác Lý đang lăn dưới chân, lăn về phía cái cổ cụt. Hai bàn tay đầy vết chai của bác Lý như bị ngón tay khởi động, từ từ kéo cánh tay trở lại, những tứ chi rơi rụng như bị nam châm hút, chậm rãi ráp lại thành hình người.
Ngay cả con mắt trong tay Nguyên Dã cũng nhúc nhích, như muốn nhảy khỏi tay cậu để trở về thân thể bác Lý.
“Bác Lý?” Nguyên Dã nắm chặt con mắt đang giãy giụa, giả vờ như không có chuyện gì: “Trưa nay bác ăn cơm căn tin à?”
Phải mất một lúc lâu, lỗ tai và miệng của bác Lý rời rạc trên mặt đất mới phối hợp trả lời được hắn.
“Không ăn...” Miệng bác Lý mở ra khép lại trên sàn, giọng nói tuy trì trệ nhưng câu chữ vẫn có logic: “Lão Mã rủ tôi... trưa... qua nhà hắn... uống rượu... không... ăn cơm.”
Nguyên Dã nghe mà thấy hơi kinh ngạc. Bác Lý rời rạc thành từng mảnh như vậy mà còn nhớ giữa trưa uống rượu là phạm quy định của trường, cố ý giấu đi cái lỗi nhỏ đó.
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Nguyên Dã cười nói: “Vậy trưa tôi không về, anh chiều nhớ về sớm nhé.”
“Cảm ơn... cậu.” Qua vài câu, miệng bác Lý đã gắn trở lại mặt, nói chuyện cũng trôi chảy hơn nhiều.
Con mắt trong tay Nguyên Dã vẫn còn đang giãy giụa, cậu không dám buông ra, sợ nó mà nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình. Tay phải lóe lên tia điện, con mắt vừa nhảy lên đã hóa thành tro bụi, tan biến giữa các kẽ ngón tay cậu.
Lúc này, bác Lý đã ráp xong thân thể, từ mặt đất đứng dậy. Con mắt duy nhất còn lại nằm ngay trên sống mũi, chính giữa khuôn mặt.
[Tôi không nên đồng ý với cậu. Hắn tìm đến tôi rồi. tôi rốt cuộc là ai... Cứu tôi... cứu tôi... cậu đã hứa với tôi rồi... tôi không nên đồng ý với cậu... Cậu tìm đến rồi... hắn tìm đến rồi... cứu tôi! Cứu tôi! Cứu tôi!]
Cứu tôi! Cứu tôi! Cứu tôi!
Cứu tôi! Cứu tôi! Cứu tôi!
Cuối cùng, hai trang nhật ký trở nên vô cùng hỗn loạn, kín cả trang giấy chỉ còn hai chữ "cứu tôi", đến mức cuối cùng nét bút thậm chí cào rách cả tờ giấy.
Đúng lúc này, bảy phút đếm ngược kết thúc, Nguyên Dã lại bị điện giật một chút. Vốn đang chăm chú đọc nhật ký đến mức nhập tâm, cú giật này suýt nữa làm cậu nhảy dựng lên, may mà kịp thời kiềm chế.
“Không có gì...” Nguyên Dã chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên sững người lại.
Khi cậu ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, bác Lý vẫn đang xem TV, đưa lưng về phía Nguyên Dã, thậm chí đầu còn chưa quay lại. Nhưng trên cái ót phủ tóc hoa râm ấy, lại mọc ra hai con mắt đỏ ngầu tia máu, trừng trừng nhìn Nguyên Dã không chớp.
Trong khoảnh khắc, lông tơ toàn thân Nguyên Dã dựng ngược. Cậu cắn chặt răng để không bật ra tiếng kêu, cố nén sợ hãi, hít sâu một hơi rồi nói:
“Ngồi không thoải mái, tôi đổi chỗ chút.”
Hai con mắt mọc ở nơi không nên có ấy nhanh chóng chuyển động, như thể đang cân nhắc xem có nên tin vào cái cớ này không.
Nguyên Dã đối diện với ánh nhìn ấy, ép bản thân phải tỏ ra bình thường. Thấy bác Lý không có phản ứng gì tiếp theo, cậu khẽ động ý nghĩ, liền lấy tờ báo che notebook nhét vào ba lô. Dưới ánh mắt dõi theo của cặp mắt kia, cậu đứng dậy vươn vai một cái, mắt liếc qua đỉnh đầu bác Lý rồi dừng lại trên màn hình TV.
Nhìn bóng hình quỷ dị phản chiếu kia, lòng Nguyên Dã nổi gai ốc. Tay cậu dứt khoát vận năng, điện quang lóe lên, tiếng sấm rền vang vọng không trung, bác Lý cứng đờ tại chỗ.
Lần này, Nguyên Dã không lập tức thu hồi dị năng. Năng lượng tiêu hao nhanh khiến cậu toát mồ hôi lạnh, môi dần tái nhợt. Tiếng sấm ngoài trời vẫn chưa dứt, cậu căng mắt nhìn lão Lý, chờ phản ứng.
Một lúc sau, hai con mắt mọc không đúng chỗ ấy như lá rụng, rơi từ sau gáy xuống. Nguyên Dã đưa tay đón lấy một con, mặc kệ con còn lại rơi xuống, để nó trên nền đất phủ đầy bụi, thấm một vệt ẩm ướt trên mặt đất.
Tiếp theo, mũi, miệng, tai, đầu, tứ chi của bác Lý bắt đầu tách rời ra, giống như con rối rẻ tiền trên sân khấu, “bộp bộp” rơi linh kiện khắp nơi.
Thế giới bỗng nhiên lặng như tờ.
Đống linh kiện rơi đầy đất vốn là bác Lý lại bắt đầu khẽ động đậy.
c10
Ban ngày ban mặt, đúng chính ngọ, ánh nắng xuyên qua tấm kính lớn chiếu thẳng vào trong phòng bảo vệ, sáng đến chói mắt. Trong phòng, hai bảo vệ: một người đứng bên cạnh, một người nằm rải rác trên mặt đất.
Lúc này, Nguyên Dã hơi bối rối.
Dù dị thế giới có kỳ quái đến đâu đi nữa, nhưng ít nhất người... không nên như vậy.
Chẳng lẽ người kia là người máy?
Nhưng trong tay phải của hắn, con mắt hắn đang nắm vẫn còn giữ nguyên cảm giác ấm áp, ẩm ướt của mô người.
Nguyên Dã để ngón tay cái tay trái vắt lên túi quần, đứng thẳng bên thân thể bác Lý, nhìn chằm chằm cái đầu bác Lý đang lăn dưới chân, lăn về phía cái cổ cụt. Hai bàn tay đầy vết chai của bác Lý như bị ngón tay khởi động, từ từ kéo cánh tay trở lại, những tứ chi rơi rụng như bị nam châm hút, chậm rãi ráp lại thành hình người.
Ngay cả con mắt trong tay Nguyên Dã cũng nhúc nhích, như muốn nhảy khỏi tay cậu để trở về thân thể bác Lý.
“Bác Lý?” Nguyên Dã nắm chặt con mắt đang giãy giụa, giả vờ như không có chuyện gì: “Trưa nay bác ăn cơm căn tin à?”
Phải mất một lúc lâu, lỗ tai và miệng của bác Lý rời rạc trên mặt đất mới phối hợp trả lời được hắn.
“Không ăn...” Miệng bác Lý mở ra khép lại trên sàn, giọng nói tuy trì trệ nhưng câu chữ vẫn có logic: “Lão Mã rủ tôi... trưa... qua nhà hắn... uống rượu... không... ăn cơm.”
Nguyên Dã nghe mà thấy hơi kinh ngạc. Bác Lý rời rạc thành từng mảnh như vậy mà còn nhớ giữa trưa uống rượu là phạm quy định của trường, cố ý giấu đi cái lỗi nhỏ đó.
“Ừ, tôi hiểu rồi.” Nguyên Dã cười nói: “Vậy trưa tôi không về, anh chiều nhớ về sớm nhé.”
“Cảm ơn... cậu.” Qua vài câu, miệng bác Lý đã gắn trở lại mặt, nói chuyện cũng trôi chảy hơn nhiều.
Con mắt trong tay Nguyên Dã vẫn còn đang giãy giụa, cậu không dám buông ra, sợ nó mà nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình. Tay phải lóe lên tia điện, con mắt vừa nhảy lên đã hóa thành tro bụi, tan biến giữa các kẽ ngón tay cậu.
Lúc này, bác Lý đã ráp xong thân thể, từ mặt đất đứng dậy. Con mắt duy nhất còn lại nằm ngay trên sống mũi, chính giữa khuôn mặt.
1
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
