TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Nguyên Dã đầy kinh nghiệm, dùng chút xăng cuối cùng lái xe vào giấu trong đám cỏ ven đường. Dọn dẹp xong xuôi, cậu khoác một chiếc ba lô, đặt Sư Chước Quang lên chiếc xe lăn tự chế. Mặc kệ anh có bằng lòng hay không, Nguyên Dã treo đủ thứ đồ ăn, nước uống vào khắp các chỗ trên xe lăn, còn chu đáo đưa cho Sư Chước Quang một chiếc ô che nắng. Đến lúc đó, cậu mới hài lòng tiếp tục đẩy anh lên đường.

“Vậy sao hôm qua anh không nghĩ đến chỗ này?” Nguyên Dã hỏi. Dù sao sắp tới gần doanh trại kẻ địch rồi, trước tiên thu thập chút tình báo cho chắc ăn.

“Cậu đi học không học qua Trang Tử sao?” Sư Chước Quang hỏi lại.

Không, môn tôi học chính là Phân biệt tôing thi và kỹ năng chạy trốn.

Nguyên Dã khô khốc đáp: “Năm mười tuổi cha mẹ tôi mất rồi, sau đó không ai quản nữa, tôi cứ lang bạt ngoài hoang dã mãi thôi.”

Sư Chước Quang: “...”

“Sao cậu không nói mình là thiếu gia biệt thự nữa đi?” Sư Chước Quang bật cười hỏi.

“Thì chẳng phải bị anh nhìn thấu rồi sao. Nguyên Dã không để tâm đáp: “Hai chúng tôi đã bị kẹt ở đây rồi, cũng nên thẳng thắn khai báo chút tình hình cá nhân chứ.”

“Cậu nói đúng.” Sư Chước Quang gật đầu, rồi hỏi điều mà bấy lâu nay anh vẫn thắc mắc: “Nhưng cậu có phải hoàn toàn không biết tôi là ai không?”

“Hả?” Nguyên Dã cúi đầu nhìn Sư Chước Quang, vừa khéo thấy được xoáy tóc trên đỉnh đầu đối phương: “Anh nổi tiếng lắm à?”

Sư Chước Quang: “...”

Hóa ra nãy giờ tự mình đa tình rồi.

Nghĩ đến chuyện tối qua mình còn tưởng Nguyên Dã nghe danh đuổi quỷ sư của mình mà vui mừng, xúc động đến nỗi im lặng vì thấy thẹn, Sư Chước Quang chỉ muốn tự cười nhạo mình.

“Đã thế thì để tôi tự giới thiệu luôn.” Sư Chước Quang không trả lời câu hỏi kia, mà nói thẳng: “Tôi là một học giả dân gian, chủ yếu nghiên cứu truyền thuyết và giai thoại nông thôn.”

“Thảo nào anh biết nhiều thế, xin kính nể.” Nguyên Dã phát ra giọng cảm khái.

“Phải rồi, tôi còn chưa nói về mình.” Nguyên Dã hào sảng nói: “Tôi vẫn lang bạt, không nghề nghiệp ổn định. May mà tay chân cũng không tệ, thỉnh thoảng có người thuê làm vệ sĩ, cứ thế mà sống tới giờ. Tôi cũng chẳng có nơi nào cố định, lần đó lang thang thấy căn biệt thự kia, liền dọn vào ở thôi.”

“Thì ra là vậy.” Sư Chước Quang nở nụ cười chân thành: “Hôm trước nghi ngờ cậu xâm nhập gia đình người khác, thật sự xin lỗi. Nhưng giờ hai tôi đã thẳng thắn rồi, những hiểu lầm trước kia xóa bỏ hết. Giờ chúng tôi đồng lòng, hợp sức cùng thoát khỏi nơi này.”

Ánh nắng mùa hè xuyên qua tán lá dày đặc, hai người đứng dưới nắng vàng rực rỡ mà thẳng thắn trao đổi chuyện xưa của nhau. Nghi vấn quanh biệt thự trước đó dường như đều tôin biến trong ánh sáng rực rỡ ấy.

Giờ khắc này, lần đầu tiên hai người có cùng một suy nghĩ.

Người kia đang nói dối.

Nguyên Dã và Sư Chước Quang đồng thời nghĩ.

“Vậy, rốt cuộc Tiêu Vi Hương là nơi nào?” Nguyên Dã kéo câu chuyện trở về chính đề.

Sư Chước Quang nói:

“Trang Tử viết: “Nay có cây đại thụ, vì nó vô dụng nên không bị hại, sao không trồng nó nơi hoang vắng, giữa một vùng rộng lớn, để nó tự do mà không ai làm hại, thảnh thơi mà nằm dưới bóng nó nghỉ ngơi?” Cái gọi là Tiêu Vi Hương, có thể chính là một nơi chẳng có gì cả, hoặc nói đúng hơn, đó là một ảo cảnh.”

Lúc này, Sư Chước Quang như một học giả dân gian thực thụ, kiên nhẫn giải thích nghi hoặc cho Nguyên Dã:

“Một địa danh như vậy, rất có thể chỉ để dẫn dụ chúng tôi đến đây, biết đâu chỉ là để dụ chúng tôi tiêu hết xăng, cạn kiệt lương thực, rồi tuyệt vọng mà chết giữa đường.”

“Vậy à...” Nguyên Dã gật đầu nghiêm túc.

Trong đầu cậu lại hiện ra hình ảnh một nhà khoa học điên đang thử nghiệm sức mạnh bùng phát khi con người lâm vào tuyệt vọng.

“Hoặc có thể còn tệ hơn...” Đã bắt đầu giải thích thì Sư Chước Quang cũng không ngại nói tiếp:

“Nơi gọi là Tiêu Vi Hương ấy thật sự tồn tại. Nó sẽ dụ chúng tôi tự diệt trong đó. Nếu không tìm ra điểm mấu chốt, chúng tôi sẽ bị vây chết ở đó, trở thành chất dinh dưỡng nuôi nó.”

Hình tượng nhà khoa học điên trong đầu Nguyên Dã lập tức biến thành một học giả thần kinh cuồng tín.

Tình huống thế này, Nguyên Dã đúng là chưa từng gặp qua. Nhưng với tư cách một đội trưởng đáng tin cậy, cậu vẫn theo chủ nghĩa nhân đạo, lên tiếng trấn an nhà dân tục học giả yếu đuối này:

“Anh yên tâm đi. Tôi tuy không biết nơi chúng tôi đến sẽ thế nào, nhưng tôi nhất định sẽ bảo vệ anh.”

“Vậy phải trông cậy vào cậu rồi.” Vị danh sư đuổi quỷ lừng danh kia cũng rất biết điều mà chân thành cảm ơn.

Quãng đường hai cây số đối với Nguyên Dã chẳng đáng là bao. Dù cậu vì sợ Sư Chước Quang xóc nảy mà cố ý đi chậm, thì chưa đến nửa tiếng đã tới nơi.

Nguyên Dã dừng chân ở lối vào Tiêu Vi Hương.

Đó lại là một ngôi làng nhỏ trông có vẻ còn có chút hơi người. Có người đứng bán bánh bao ngay cổng làng, có người đạp xe tới mua hai cái rồi vội vã đạp đi xa. Không xa tiệm bánh bao là khu nhà trường học, hình như có học sinh đang học thể dục, xa xa còn vọng đến vài tiếng còi huýt.

“Chuyện này là sao vậy?” Nhìn cảnh tượng ấy, Nguyên Dã cúi đầu thì thầm với Sư Chước Quang.

“Không rõ nữa.” Sư Chước Quang chỉ nhàn nhạt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Nguyên Dã:

“Cậu nói cậu sẽ bảo vệ tôi mà, phải không?”

“Đương nhiên rồi.” Ý thức trách nhiệm của một đội trưởng trong Nguyên Dã lại bùng lên, tràn đầy chiến ý đẩy xe lăn của Sư Chước Quang tiến vào Tiêu Vi Hương.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.