TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 640
Đan Tăng Đa Cát phải chịu trừng phạt của giáo quy

- Xin chào.

Tiêu Phàm không do dự, nhấn nút trả lời.

- Xin chào, Trưởng phòng Tiêu!

Điện thoại bên kia, vang lên giọng có vẻ hơi già nua của một người đàn ông trung niên, có vẻ là người quen của Tiêu Phàm.

- Đạt Nhĩ Khách thượng sư?

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm hơi giương lên, có chút kinh ngạc.

Vị Đạt Nhĩ Khách thượng sư chính là tâm phúc của Đại hòa thượng thủ lĩnh, luôn luôn bên cạnh Đại hòa thượng thủ lĩnh, từng làm đặc sứ cho Đại hòa thượng thủ lĩnh, đi rất nhiều nước. Hơn hai năm trước, gã từng bí mật đi Kinh Sư. Làm Trưởng phòng phòng Tôn giáo, Tiêu Phàm từng tham dự tiệc chiêu đãi gã. Tuy nhiên loại tiệc rượu như thế, Tiêu Phàm trước giờ đều là bồi người khác tham dự, chỉ có tác dụng đi cho có mặt.

Thật không nghĩ tới Đạt Nhĩ Khách thượng sư lại đích thân gọi điện thoại cho hắn.

- Là tôi, Trưởng phòng Tiêu có trí nhớ tốt ghê.

Giọng Đạt Nhĩ Khách thượng sư vẫn rất ôn hoàn. Người này có thể được Đại hòa thường thủ lĩnh tín nhiệm hoàn toàn, ắt phải có chỗ hơn người.

Tiêu Phàm trầm mặc, Đạt Nhĩ Khách thượng sư gọi điện thoại cho hắn tuyệt đối không phải để hàn huyên ôn chuyện

Qủa nhiên Đạt nhĩ khách thượng sư nói thẳng vào vấn đề:

- Trưởng phòng Tiêu, có một vật, hy vọng anh có thể trả lại cho chúng tôi.

- Vật gì vậy? Đạt Nhĩ Khách thượng sư xác định không gọi nhầm điện thoại chứ?

Tiêu Phàm khẽ nhăn mày, rất là khó hiểu, chẳng lẽ Đạt Nhĩ Khách thượng sư uống nhiều quá, gọi lộn số hay sao? Giữa mình và Đại hòa thượng thủ lĩnh còn chưa có kết giao tư nhân gì, càng không thể lấy đồ của bọn họ được.

- Trưởng phòng Tiêu vừa rồi trí nhớ còn tốt lắm. Vì sao mới chớp mắt liền thành quý nhân hay quên chuyện rồi? Trưởng phòng Tiêu, mấy tháng trước có phải anh tới chỗ sâu trong núi Đại Tuyết không? Ở đó anh tự ý vào phủ động mà Tông Già đại sư từng khổ tu, lấy đi quyển hạ kinh văn do Tông Già đại sư tự viết, còn tàn nhẫn sát hại đức huân Lạc Cát đại thượng sư lớn tuổi. Trưởng phòng Tiêu, đối với loại người hành vi tàn bạo như anh, chúng tôi vô cùng oán giận, biểu thị kháng nghị nghiêm trọng nhất. Anh nhất định phải giải thích hợp lí chuyện này.

Đạt Nhĩ Khách vô tình dùng đến ngôn ngữ ngoại giao tiêu chuẩn.

Tiêu Phàm lập tức hiểu được, thản nhiên hỏi:

- Đạt Nhĩ Khách thượng sư, Đan Tăng Đa Cát thượng sư đã về đến chỗ các người rồi chứ?

Mấy tháng trước trong một trận chiến ở sâu trong núi Đại Tuyết, Tiêu Phàm trước sau chém giết Phong Vô Tà và tuyết yêu ngàn năm, trừ đi họa lớn cho bộ lạc Đa Ba, ba sư huynh đệ Đan Tăng Đa Cát cũng bị thương tổn nghiêm trọng. Kampot và Đan Châu chết, Đan Tăng Đa Cát trọng thương, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đưa y về bộ lạc Đa Ba dưỡng thương. Tính ngày, xem chừng thương thế Đan Tăng Đa Cát cũng sắp khỏi. Y là vệ sĩ đầu mục bên Đại hòa thượng thủ lĩnh, lúc không có nhiệm vụ phải ra ngoài, đương nhiên phải quay về bên cạnh Đại hòa thượng thủ lĩnh.

Đan Tăng Đa Cát là tùy tùng thân tín nhất của Đại hòa thượng thủ lĩnh, có liên quan đến tất cả mọi thứ xảy ra trong núi Đại Tuyết, đương nhiên sẽ bẩm báo chi tiết với Đại hòa thượng thủ lĩnh. Tuy nhiên theo lời Đạt Nhĩ Khách, chân tướng sự việc thay đổi hoàn toàn, không ngờ lại khởi binh hỏi tội Tiêu Phàm.

- Đúng thế, Trưởng phòng Tiêu, Đan Tăng Đa Cát đã thẳng thắn thú nhận tất cả các hành vi phạm tội cùng anh với Đại hòa thượng thủ lĩnh. Gã phản bội Phật tổ, phản bội Đại Thượng sư thủ lĩnh, tình nguyện nhận xử phạt nghiêm khắc của giáo quy. Trưởng phòng Tiêu, anh cũng giống như gã, phạm phải tội nghiêm trọng. Tuy rằng anh không là tín đồ trong giáo, chúng tôi tạm thời không dùng giáo quy xử phạt anh. Nhưng kinh văn của Tông Già đại sư viết anh đã đánh cắp, nhất định phải lập tức trả lại cho chúng tôi.

Đạt Nhĩ Khách khẩu khí chính nghĩa nói, ngữ khí hùng hồn có lực.

Tiêu Phàm liền cười, khóe miệng hiện lên một chút ý châm chọc. Những cái gọi là “nhân vật chính trị” am hiểu nhất chính là đổi trắng thay đen, chỉ lo ích lợi mà không hỏi thị phi. Nhưng một chiêu này, dùng trong ngoại giao có thể, dùng trên Tiêu chân nhân hắn đúng là trò đùa. Chẳng lẽ Đạt Nhĩ Khách không biết, chức vụ trưởng phòng của hắn chỉ là danh nghĩa? Cho dù hắn không phải là trưởng phòng trên danh nghĩa, mà thực tế là người phụ trách, lấy thân phận trưởng đích tôn của Tiêu gia, cũng sẽ không sợ Đạt Nhĩ Khách uy hiếp.

- Đạt Nhĩ Khách thượng sư, tôi đề nghị các người lập tức thả Đan Tăng Đa Cát, y là bạn của tôi. Nếu các ngươi thật sự dám đả thương y như vậy, tôi cũng không ngại tính món nợ này với các người.

Tiêu Phàm lãnh đạm nói

- Trưởng phòng Tiêu, anh...

Không đợi Đạt Nhĩ Khách nói gì tiếp, Tiêu Phàm lập tức cắt lời:

- Đạt Nhĩ Khách thượng sư, những cái đối đáp chính trị dư thừa ấy không cần thiết phải nhắc đến. Tôi tin ông cũng đã nghe Đan Tăng Đa Cát miêu tả chuyện này, các người tốt nhất làm theo lời tôi nói, bằng không tôi sẽ rất tức giận.

Điện thoại bên kia, rơi vào trầm mặc.

Đạt Nhĩ Khách khẩu khí nghe có vẻ cứng rắn, nhưng trên thực tế chính gã cũng không tin những lời mình nói. Bọn họ thật sự không có nhiều thứ có thể uy hiếp Tiêu Phàm. Nếu thật sự chọc giận vị ‘Trưởng phòng Tiêu” này, hậu quả chắc sẽ không làm người ta vui được. Ngôn ngữ ngoại giao cũng có thể nói, nhưng trông cậy vào việc lấy ngôn ngữ ngoại giao đi giải quyết vấn đề thực tế thì đó là ấu trĩ.

- Trưởng phòng Tiêu, Đan Tăng Đa Cát tự nguyện nhận xử phạt của giáo quy.

Trầm mặc một lúc, giọng điệu của Đạt Nhĩ Khách trở nên vô cùng bình tĩnh, chỉ một câu như vậy, không có thêm bất cứ giải thích nào.

Tiêu Phàm chậm rãi hỏi:

- Có thể cho tôi cùng y nói chuyện điện thoại không?

- E rằng không được, Đan Tăng Đa Cát hiện tại đang tuyệt thực sám hối, dựa theo quy định trong giáo của chúng tôi, đối với người sắp chết không thể đi quấy rầy gã. Hơn nữa quyết định xử phạt Đan Tăng Đa Cát là do Đại thượng sư thủ lĩnh đưa ra, bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi quyết định này

Đạt Nhĩ Khách nhẹ giọng nói, hơi thoáng thở dài, nghe có vẻ dường như gã cũng khá hao tổn tâm trí với chuyện này, có vẻ gã cũng không muốn nhìn Đan Tăng Đa Cát nhận cái “Xử phạt” như vậy.

- Thật là bất luận ai cũng không thể thay đổi quyết định của ông ấy sao?

Tiêu Phàm hỏi lại một câu.

- Ít nhất cho tới bây giờ, đúng vậy.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ đích thân qua đó một chuyến. Đạt Nhĩ Khách thượng sư, tôi hy vọng chuyện này, trước khi tôi đến, các người đừng tự tiện xử lý. Tôi lập lại một lần nữa, Đan Tăng Đa Cát là bằng hữu của tôi.

Hai chữ “bằng hữu” cuối cùng, Tiêu Phàm nhấn rất nặng.

Đạt Nhĩ Khách không nói gì nữa, cúp điện thoại

Tiêu Phàm chậm rãi cất điện thoại di động vào, trên bậc hiên đi lên làm bằng gỗ vang lên tiếng bước chân. Rất rõ ràng, vừa rồi Tiêu Phàm nói chuyện với Đạt Nhĩ Khách đã kinh động đến tăng nhân trông coi Tàng Kinh Các, phải đi lên xem có chuyện gì.

Tiêu Phàm khẽ lắc đầu.

“Két..” Một tiếng vang nhỏ, tăng nhân trông coi Tàng Kinh Các cẩn thận mở cửa phòng lầu ba, thò đầu nhìn vào, theo phương hướng mà mắt có thể nhìn thấy, một cánh cửa sổ mở ra, lóe lên một bóng đen, một con Ngân Dực hùng ưng phóng lên. Tăng nhân trông coi chấn động, vội vàng nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, rồi mở mắt lại đến xem, làm gì còn có bóng dáng của Ngân Dực hùng ưng chứ?

Trong Tàng Kinh Các yên tĩnh, không nhìn thấy một quỷ ảnh nào.

Tăng nhân trông coi sửng sốt một lúc lâu, lòng can đảm cường tráng nơm nớp lo sợ đi tới, đóng cửa sổ đang mở lại, rồi vội vàng đi khỏi cái Tàng Kinh Các không một bóng nười này, vội vã chạy xuống lầu.

Kì thật tăng nhân trong coi không hoa mắt, Ngân Dực Lôi Bằng là ảo giác người thường thấy, khi Tiêu Phàm thi triển thuật phong độn. Sau khi bước vào cảnh giới thứ nhất “Thiên nhân tương”, hơn nữa đã luyện được một chút nội đan Ngân Dực Lôi Bằng, Tiêu Phàm đã phần nào nắm giữ được đại khái thuật phong độn. Trong cự ly ngắn ngự phong không thành vấn đề, chỉ có điều thuật độn còn chưa nhanh, bay cũng không cao mà lại tiêu hao pháp lực hết sức kinh người. Dưới tình huống bình thường, Tiêu Phàm cũng không đồng ý ban ngày ban mặt thi triển loại phi độn thuật mới ở giai đoạn nhập môn.

Nhưng thật ra ở nơi hoang dã không người, hoặc lúc ban đêm tương đối tối tăm, Tiêu Phàm sẽ thường xuyên luyện tập.

Đạo lý này, thật ra giống với công pháp tu luyện khác. Lúc mới nhập môn, sẽ luôn khó khăn hơn một ít, cũng đặc biệt lao lực, làm nhiều công ít. Công lực gia tăng, số lần luyện tập tăng nhiều lên, dần dần cũng quen tay hay việc.

Tiêu Phàm thoát ra khỏi Tàng Kinh Các, trên không trung xoay quanh một chút, ngay tại giữa lối đi đáp xuống, nhàn nhã lững thững bình thường, đi ra khỏi chùa Đại An.

Chùa Đại An cách thủ phủ cao nguyên không xa lắm, làm thắng cảnh du lịch, nơi này giao thông vô cùng tiện lợi, có không ít xe taxi kiếm sống. Rất nhanh, Tiêu Phàm liền đi lên một xe taxi, chạy về phía sân bay thủ phủ.

Sân bay thủ phủ không có đường bay thẳng đến thủ đô quốc gia Trung Đông kia. Tiêu Phàm nhất định phải bay đến một thành phố lớn ở một quốc gia gần quốc gia Trung Đông kia, rồi đổi chuyến bay đến mục đích. Tuy rằng khá dài dòng, nhưng hiện tại không có cách nào tốt hơn. Có lẽ sau khi công lực của Tiêu Phàm tăng tiến và luyện thêm nội đan Lôi Bằng càng nhiều, có thể hắn không cần dựa vào máy bay phản lực mà chính mình có thể trực tiếp bay đến thủ đô Nacka của cái quốc gia Trung Đông kia.

Ước chừng ba mươi mấy giờ sau, Tiêu Phàm ngồi máy bay chở khách mới chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Nacka.

Đại Thượng sư thủ lĩnh cư trú lâu dài ở quốc gia Trung Đông này, tuy rằng không phải là quốc gia hợp nhất một chính giáo, nhưng thế lực tôn giáo cực kì hùng mạnh, lãnh tụ tôn giáo đối việc công việc nhà nước rất có tiếng nói. Thủ lĩnh chính phủ nhiều khi đối với đại chủ giáo đều nói gì nghe nấy. Đại hòa thượng thủ lĩnh và đại chủ giáo quốc gia này có quan hệ tốt, cho tới nay, đều được chính phủ quốc gia này che chở. Có thể đặt chân ở trong này cư trú lâu dài, dần dần phát triển sản nghiệp của chính mình, và đã có được thế lực nhất định.

Đương nhiên, ngoại trừ suy tính chính trị, hết thảy đều xây dựng trên giao tình thâm hậu của vị đại chủ giáo và Đại hòa thượng thủ lĩnh. Một ngày kia, đại chủ giáo quy thiên hoặc là không hề ủng hộ Đại hòa thượng thủ lĩnh, như vậy trước mắt toàn bộ cố gắng Đại hòa thượng thủ lĩnh trên cơ bản đều uổng phí. Cũng may đại chủ giáo tuổi tác mặc dù cao, nghe nói thân thể còn rất khỏe mạnh, trong vòng ba đến năm năm, Đại Thượng sư thủ lĩnh không cần lo lắng mình sẽ bị trục xuất.

Năm gần đây, theo tốc độ phát triển, kinh tế Hoa Hạ liên tục tăng cao, hàng năm đều có không ít du khách Hoa Hạ đến thành phố Nacka du lịch. Tiêu Phàm một người Hoa da vàng mắt đen như vậy xuất hiện ở sân bay quốc tế Nacka, không làm người khác chú ý.

Tiêu Phàm mới vừa đi ra khỏi phòng đợi, liền có một cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp chủ động tiến đến làm ăn. Làm hướng dẫn du lịch cho người Hoa da vàng đến từ Viễn Đông đã trở thành con đường phát tài cho rất nhiều trai xinh gái đẹp nơi này. Tiếng Hán của cô gái tóc vàng này dù tứ thanh biến điệu, Tiêu Phàm miễn cưỡng cũng có thể nghe được rõ ràng. Sau khi cùng cô gái tóc vàng trao đổi vài câu đơn giản, liền bắt tay thống nhất.

Có thể nhìn ra được cô gái tóc vàng rất sung sướng.

Tuy rằng mấy năm nay không ít khách Hoa Hạ đến Nacka du lịch, nhưng còn trẻ lại đẹp trai như vậy, phong độ lại thêm phong độ, hơn nữa không nói đến giá cả thật sự là rất hiếm thấy. Có thể phục vụ người đẹp trai như vậy, bất kể cô gái nào cũng đều vui vẻ hết.

620-dan-tang-da-cat-phai-chiu-trung-phat-cu/1162353.html

620-dan-tang-da-cat-phai-chiu-trung-phat-cu/1162353.html

437

2

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.